“Anh Bắc Thừa, em định dắt Tiểu Kim Tử tái giá rồi, anh nói xem đặt tên họ gì cho thằng bé thì hợp?”
“Lúc ly hôn anh nói sẽ chia tài sản cho em, sao giờ không thấy đâu hết, lời hứa cũng không giữ nữa à?”
“Dù sao thì anh cũng chưa tỉnh, nuôi con vẫn phải lo, thẻ ngân hàng của anh em cầm trước nhé. Với cả căn nhà cũ của mình, em sẽ sửa sang lại thành nhà mới, anh sẽ không để bụng đâu nhỉ?”
Mặc Tiểu Nhụy nằm sấp bên giường của Cố Bắc Thừa, nét mặt nghiêm túc nói chuyện với anh.
Tô Như Lan đứng bên cạnh mà tim như ngừng đập mấy giây.
Nếu Bắc Thừa mà nghe thấy, liệu có tức c.h.ế.t tại chỗ không chứ!
Vịt Bay Lạc Bầy
Mặc Thiên bày ra cái kế ngu si kia, không những không cứu được người, lại còn suýt gây chuyện lớn.
Tô Như Lan lo lắng, thở dài rồi đi vào phòng ngủ:
“Mặc MặMặc à, con nói thế nhưng Bắc Thừa chưa chắc nghe được đâu.”
“Anh ấy nghe được.”
Mặc Tiểu Nhụy còn chưa kịp trả lời thì Mặc Thiên đang đi ngang qua cửa lên tiếng.
Mặc Thiên cũng đi vào phòng, nhìn mặt Cố Bắc Thừa:
“Anh tư nghe thấy hết, con dùng phù truyền âm rồi, trong nhà mình nói gì anh ấy đều nghe được.”
Tô Như Lan: “…”
Mặc Tiểu Nhụy: “…”
Cô vừa mới lải nhải đủ thứ linh tinh xong.
Lỡ đâu Bắc Thừa tỉnh lại, trực tiếp tuyên án tử hình cho cô thì sao…
Mặc Tiểu Nhụy ở lại chăm sóc suốt một tuần.
Nhưng Cố Bắc Thừa vẫn chưa tỉnh.
Cứ ở mãi thế này cũng không phải cách.
Tô Như Lan ngày nào cũng như cái đuôi theo sát Mặc Tiểu Nhụy, sợ cô làm hại Bắc Thừa và Tiểu Kim Tử. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, vừa thấy Mặc Tiểu Nhụy là bà lại thấy như gặp kẻ lừa đảo.
Mấy ngày nay, Bắc Thừa vẫn chưa có động tĩnh gì.
Bản thân bà cũng sắp kiệt sức luôn rồi.
Bất đắc dĩ, Tô Như Lan chuẩn bị để Mặc Tiểu Nhụy rời đi trước:
“Mặc Mặc, mấy hôm rồi Bắc Thừa vẫn chưa tỉnh, hay là con về trước đi.”
“Hả?” Mặc Tiểu Nhụy sững sờ.
Cô cứ tưởng mấy ngày nay đã được mẹ chồng tha thứ, ai ngờ bây giờ lại bị đuổi về.
Mặc Tiểu Nhụy thấy chua xót, buồn bã nói:
“Mẹ, con muốn ở lại chăm sóc Bắc Thừa.”
“Không cần. Nhà họ Cố có thừa người hầu, không phiền con phải ở lại.”
Tô Như Lan dứt khoát từ chối.
Mặc Tiểu Nhụy càng thêm buồn bã.
Lúc này, Mặc Thiên từ trên lầu liếc xuống, chợt thấy cuốn sổ trong tay Mặc Tiểu Nhụy.
Đó là cuốn sổ nhật ký rách nát trong thùng đồ mà trước đó hai người tìm được khi đi kiếm Mặc Tiểu Nhụy.
Mặc Thiên như nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng rực lên.