Chưa kịp gặp bác sĩ, đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô lập tức móc máy từ trong túi ra.
“Phán Nhi!”
Mặc Tiểu Nhụy bắt máy, lập tức kêu lên một tiếng.
Dù đang ở trong phòng, giọng Diêu Phán Nhi nghe như đang làm chuyện mờ ám, đè thấp hẳn xuống, “Mặc Mặc, chân cậu thế nào rồi?”
“Không sao cả. Phán Nhi, tớ muốn gặp Mặc Thiên.” Mặc Tiểu Nhụy vào thẳng chủ đề.
“Gặp Mặc Thiên á?”
Diêu Phán Nhi hơi sững người, do dự vài giây rồi nói: “Mặc Mặc, bây giờ người nhà họ Cố… ừm, có chút hiểu lầm với cậu. Hay là cậu đợi thêm một thời gian?”
Cô không dám nói thẳng là nhà họ Cố đã cho Mặc Mặc vào danh sách đen hạng nặng.
Cảnh tượng chấn động ở bệnh viện hôm đó đã khiến cả nhà họ Cố hoảng sợ.
Mặc Tiểu Nhụy nghe ra được ẩn ý trong lời của Diêu Phán Nhi.
Cô cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng tấy của mình, nghẹn ngào hít mũi một cái: “Phán Nhi, tớ muốn gặp Bắc Thừa…”
“Trước kia, tớ mất một đoạn ký ức. Từ sau khi tớ nhảy xuống biển, cho đến lúc Tiểu Kim Tử bị cướp đi, tớ hoàn toàn không nhớ gì cả. Là tớ đã hiểu lầm Bắc Thừa, là tớ quên mất Tiểu Kim Tử… Ba năm trước, tớ không nên tin Ngọc Trúc! Là tớ sai rồi… Nhưng Phán Nhi, tớ muốn gặp họ…”
Tiếng khóc nức nở của Mặc Tiểu Nhụy vang lên từ đầu dây bên kia.
Diêu Phán Nhi chỉ nghe thôi mà lòng đã chua xót không chịu được.
“Mặc Mặc, đừng khóc, chúng ta sẽ nghĩ cách.”
Miệng thì an ủi Mặc Mặc, nhưng lòng cô lại không có chút tự tin nào.
Lần này, Tô Như Lan đã ra lệnh nghiêm ngặt: phòng cháy, phòng trộm, phòng luôn cả Mặc Mặc. Người nhà họ Cố không ai được phép tin tưởng cô nữa!
Nói thật, nếu không có lệnh đó, mấy ông anh nhà họ Cố cũng không nể mặt Mặc Mặc đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, nhà họ Cố chỉ còn mỗi Mặc Thiên là có thể nói chuyện được.
Chỉ là… tính Mặc Thiên thì…
Diêu Phán Nhi hơi do dự: “Mặc Mặc, Mặc Thiên tính cách hơi đặc biệt, tớ không chắc con bé có chịu giúp không. Để tớ đi hỏi thử.”
“Tớ muốn gặp cô ấy! À…” Mặc Tiểu Nhụy ngập ngừng mấy giây, “Cậu cứ nói, tớ muốn tiết lộ thông tin về người đàn ông đã tấn công bọn tớ tối đó.”
“Ồ, được! Tớ đi ngay! Mặc Mặc, cậu cứ lo chữa chân đi. Có ai chăm cậu không? Đợi tớ, lát nữa tớ sẽ qua bệnh viện!”
“Không cần. Tớ tự lo được. Phán Nhi, giúp tớ!”
“Được! Chờ tớ!”
Hai người hẹn nhau xong liền cúp máy.
Mặc Tiểu Nhụy cuối cùng cũng được thở một chút.
Trong đầu cô toàn là những mảnh ký ức vừa được khôi phục lại…
…
“Mẹ ơi, mẹ ơi! Cứu con với!”
Tiểu Kim Tử nằm trong tay Ngọc Trúc, khóc nức nở cầu cứu.
Mặc Mặc thì bị đám người do Ngọc Trúc dẫn đến trói chặt, không thể nhúc nhích, chỉ có thể mở to mắt nhìn con bị cướp đi.
Đau đến xé lòng, thấu tận tim gan.
Mặc Mặc nhớ lại, trái tim như bị ai dùng d.a.o cắt ra từng mảnh.
Vậy mà cô lại không nhớ chút gì về đoạn ký ức tàn khốc đó.
Từ sau khi bị Ngọc Trúc đưa rời khỏi làng chài, đầu óc cô cứ như bị ai đó cắt đứt, trống rỗng hoàn toàn.
Đến cả việc mình từng sinh con cũng không nhớ nổi.
Từ lúc nhảy xuống biển, cho đến lúc con bị cướp, tất cả chỉ là một tờ giấy trắng mơ hồ.
Mặc Mặc không biết giải thích ra sao.
Nhưng từ giây phút cô nhớ lại cảnh Ngọc Trúc cướp con…
Cô biết mình đã bị lừa, bị lừa thảm hại.
Ba năm trước, chính cô đã bị người đàn bà đó dắt mũi.
Cô làm mất con của Phán Nhi, bỏ rơi Cố Bắc Thừa, hủy hoại luôn cả bản thân mình…
Lúc này, Diêu Phán Nhi đã cúp máy.
Cô dẫn theo An An và Ngôn Ngôn lén lút qua nhà bên cạnh tìm Mặc Thiên.
Bình thường cô không qua đây.
Nếu không phải tình thế quá đặc biệt, cô cũng không dám bén mảng.
Diêu Phán Nhi cẩn thận bước vào biệt thự nhà họ Cố.
Tới phòng khách thì nhẹ cả người.
May quá, không có ai.
Chỉ có Tiểu Kim Tử và bảo mẫu của cậu bé.
Tiểu Kim Tử đang ngồi gõ mõ, “cốc cốc cốc”, đều đều vô hồn, chẳng có chút cảm xúc gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rõ ràng hôm nay Tiểu Kim Tử không được bình thường.
Diêu Phán Nhi xót xa xoa đầu bé: “Tiểu Kim Tử, ba con sắp tỉnh lại rồi, đừng lo.”
Tiểu Kim Tử không nói gì, không biết có nghe vào tai không.
Diêu Phán Nhi cũng chẳng rảnh quan tâm đến nhóc con.
Cô nói cậu bé đừng nóng ruột.
Nhưng chính cô thì đang như ngồi trên đống lửa đây!
“An An, Ngôn Ngôn, hai đứa chơi với em ở dưới tầng nhé, mẹ lên lầu một lát.”
“Hả?”
Hai đứa nhỏ đồng thanh thắc mắc.
“Chơi với em? Không, không chịu!”
“Gõ mõ? Không làm, không chơi!”
Diêu Phán Nhi: “……”, mới 4 tuổi mà đã phản nghịch như này…
Cô không rảnh mà đôi co với hai đứa nó, chân không ngừng bước lên lầu:
“Vậy thì chơi trốn tìm đi, để em tìm. Đừng quậy phá, cũng đừng bắt nạt em, nghe chưa!”
Giọng cô lơ mơ vọng xuống từ trên lầu.
Hai nhóc con nhìn Tiểu Kim Tử chằm chằm như hổ rình mồi, hoàn toàn không để tâm tới lời mẹ dặn…
“Thiên Thiên, em bận không?”
Diêu Phán Nhi gõ cửa phòng Mặc Thiên.
“Vào đi.” Mặc Thiên trả lời.
Vừa đẩy cửa, Diêu Phán Nhi lập tức bị ánh sáng chói lòa làm lóa mắt.
Chỉ thấy giường, sàn, bàn, ghế trong phòng đều phủ đầy bùa chú, dấu chu sa trên đó còn phát sáng, rõ ràng là mới viết chưa khô.
Mặc Thiên đang quỳ dưới đất, không ngẩng đầu, tay cầm bút lông viết vèo vèo mấy nét là xong.
Lúc này mới ngẩng đầu nhìn ra cửa: “Có chuyện gì vậy, Phán Nhi?”