“Con trai đến tìm cháu, cháu bảo nó đừng nhận mẹ, rồi còn khiến nó té chảy m.á.u đầu…”
“…”
“Cháu còn mắng mẹ chồng nuôi toàn lũ bất tài…”
“…”
Hai cha con nhà họ Mạnh nét mặt méo mó, bao nhiêu lòng thương xót lúc nãy bị đạp nát không thương tiếc.
Loại vợ, mẹ, con dâu thế này mà không đuổi thì còn giữ lại để gây họa chắc…
Mạnh Đại Long mím môi, khó xử.
Một lúc sau mới mở lời:
“Thiếu phu nhân, cô đừng khóc nữa. Chồng cô, con cô, mẹ chồng cô không cần cô cũng là chuyện tốt thôi.”
“Hả?” Mặc Tiểu Nhụy ngơ ngác.
Mạnh Đại Long:
“Họ không g.i.ế.c cô là cô may mắn sống sót rồi!”
Mặc Tiểu Nhụy: “…”
Cô phồng má đầy uất ức.
Cô biết mình sai.
Nhưng cũng là do bị người hãm hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu không, sao cô lại quên chuyện nhảy biển, quên Tiểu Kim Tử, quên kẻ cướp con của cô…
Mặc Tiểu Nhụy cúi đầu.
Không thể biện bạch gì cho mình.
Cô khẽ nói:
“Cháu bị người ta hại… Cháu không muốn gì cả, chỉ muốn được gặp lại chồng cháu… Anh ấy vẫn chưa tỉnh… Cháu cũng muốn gặp lại con trai… Thằng bé thương cháu như vậy… Cháu lại quên mất nó… Cháu cũng muốn gặp lại mẹ chồng… Cháu không muốn bà hiểu lầm cháu…”
Hai cha con nhà họ Mạnh nhìn mà lòng cũng chua xót.
Cả hai nhìn nhau một cái.
Rồi Mạnh Đại Long khẽ ho một tiếng, lúng túng nói:
“Thiếu phu nhân à, hai cha con tôi còn phải đến đồn cảnh sát, không nói chuyện với cô nữa. Cô… cô về nhà đi, kiểu gì cũng có cách mà. Biết đâu… biết đâu họ lại nghĩ lại, chấp nhận cô…”
Mặc Tiểu Nhụy: “…”
Càng khóc thảm hơn.
Mạnh Đại Long nhận ra mình lỡ lời, cười gượng hai tiếng:
“Tôi nói sai rồi. Vậy… chúng tôi đi trước. Cô đừng khóc nữa, cô khóc người ta cũng không nghe thấy đâu. Tạm biệt nhé, bye bye!”
Nói xong, hai cha con quay người chuồn lẹ…
…
Hai người đi được mấy mét.
Mạnh Đại Long đột nhiên dừng lại.
Mạnh Thanh Sơn thấy thế cũng vội dừng theo:
“Gì thế ba? Sao không đi nữa?”
Mạnh Đại Long quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia.
Thấy cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, chỉ là từ đứng chuyển sang ngồi xổm, co mình thành một cục, tiếng khóc thút thít vang lên rõ mồn một trong đêm khuya.
Ông thở dài, lại quay lại.
“Ê, thiếu phu nhân, cô phạm nhiều lỗi như vậy, muốn người ta tha thứ, thì định làm sao?”
Nghe tiếng, Mặc Tiểu Nhụy ngẩng đầu lên.
Đôi mắt tròn xoe, như con nai con ngơ ngác, hoàn toàn không giống người đã làm mẹ.
Đôi mắt cô ngấn lệ, thút thít nói:
“Cháu chỉ muốn gặp lại chồng cháu, gặp con cháu… Đợi chồng cháu tỉnh lại, cháu mới yên tâm…”
Mạnh Đại Long lại thở dài.
“Cô đã đắc tội với hết mọi người rồi, hay là cô thử tìm cô em chồng của cô xem. Con bé đó mưu nhiều lắm.”
“Em chồng cháu?”
Cách gọi này khiến Mặc Tiểu Nhụy ngớ người.
Thấy vẻ mặt cô, Mạnh Đại Long nhếch miệng:
“Chẳng lẽ ngay cả em chồng cô cũng đắc tội luôn rồi?”
Lúc này Mặc Tiểu Nhụy mới nhớ ra người đó là ai.
Cô ngẩng lên nhìn Mạnh Đại Long, bốn mắt nhìn nhau, cô cười gượng:
“Cái đó thì đỡ hơn chút. Ơm, cháu chỉ nói cô ấy là thần côn bụng dạ xấu xa…”
Mạnh Đại Long: “…”
Lôi đi được rồi, hết thuốc chữa…
…
Nếu không phải thấy Mặc Tiểu Nhụy khóc đáng thương thế, Mạnh Đại Long đã quay lưng bỏ đi từ lâu.
Ông ta bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng vẫn hiến kế cho cô.
“Không sao. Gọi là thần côn thì cứ gọi đi, với đầu óc của em chồng cô chắc cũng nghe không hiểu đâu. Nếu thật lòng muốn sửa sai, tôi mách cho cô một cách, có lẽ là cơ hội cuối cùng của cô rồi.”
Nghe thấy còn có cơ hội, Mặc Tiểu Nhụy mắt sáng rỡ lên.
“Chú nói đi.”
Mạnh Đại Long tốt bụng đến cùng, hiến kế:
“Cô đi cầu xin em chồng cô đi. Nó tuy không hiểu thế sự, nhưng mấy trò tà môn ngoại đạo thì nhiều lắm, chắc chắn có thể giúp cô. Tôi là người từng trải qua rồi…”
“Cái cô Mặc Thiên ấy hả?”
Mặc Tiểu Nhụy hỏi, giọng toàn dấu chấm hỏi, rõ ràng không tin tưởng cô nàng này.
Mạnh Đại Long thấy cô không tin, lập tức tặc lưỡi hai tiếng:
“Cô đã bị đưa vào danh sách đen nhà người ta rồi, còn kén cá chọn canh? Không thì cô đi cầu xin tổng tài nhà họ Cố kia kìa, nhìn qua thì có vẻ là người quyết định trong nhà đấy.”
“Ờm…”
Mặc Tiểu Nhụy ngẩn người mấy giây.
Vừa nghĩ đến việc phải cầu xin Cố Hoằng Thâm, cô đã rùng mình.
Lập tức gật đầu lia lịa:
“Chú nói đúng! Cháu đi cầu xin em chồng cháu. Cô ấy trông như chỉ cần cho ăn ngon là đi theo ngay, chắc dễ dụ lắm.”
Mạnh Đại Long: “???”
Không phải… thế thì cô hơn đầu óc người ta ở chỗ nào?