Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 509: Dù bị thương, Tiểu Kim Tử cũng phải tìm mẹ



Mặc Thiên lấy ra một lá bùa, liên tục chà lên tay Tô Như Lan, lau sạch vết m.á.u dính trên đó. Sau khi dùng vài lá bùa, cô ngồi xổm sang một bên, tiếp tục loay hoay với đống bùa chú của mình.

Cố Bạch Dã đứng bên cạnh mẹ, nhìn Mặc Thiên đầy nghi hoặc:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Không phải con bé nói sợ m.á.u sao? Nhìn thế nào cũng không giống đang sợ.”

Cố Nam Cảnh vỗ đầu em trai một cái:

“Thiên Thiên nói sợ thì là sợ, ai chẳng cần giữ thể diện chút. Em đừng vạch trần con bé nữa, lỡ con bé ngại thì sao?”

Cố Bạch Dã xoa đầu, bất mãn:

“Anh đúng là nuông chiều quá mức! Cưng chiều một cách trắng trợn!”

“Không cưng chiều thì em nói đi, hay là bắt luôn Kiều Hạc về cho Thiên Thiên xử lý?”

Hai anh em tranh cãi vài câu, rồi quay lại nhìn Tô Như Lan—sắc mặt bà còn tái hơn.

Hai người vội đỡ mẹ ngồi xuống:

“Mẹ, Tiểu Kim Tử không sao đâu, bác sĩ vừa nói thằng bé khóc to vậy chứng tỏ không có vấn đề lớn.”

“Đúng thế, không tổn thương đến não, rất tỉnh táo. Lát nữa sẽ kiểm tra kỹ hơn để chắc chắn.”

“Chuyện là sao vậy mẹ? Trong điện thoại nói không rõ, sao Tiểu Kim Tử lại bị thương?”

Tô Như Lan cầm khăn giấy Cố Nam Cảnh đưa, lau sạch cảm giác dính dính nơi đầu ngón tay, mắt đỏ hoe kể lại sự việc.

Nghe xong, Cố Bạch Dã cau mày:

“Tứ tẩu sao vậy? Rõ ràng không bị mất trí nhớ, nhận ra cả nhà mà sao lại đột nhiên qua lại với nhà họ Kiều, còn muốn cứu Ngọc Trúc? Ngọc Trúc giả vờ trong nhà chúng ta, sao cô ấy lại không nghi ngờ?”

“Có lẽ… là bị ông nội nhà họ Kiều nắm thóp gì đó?” Cố Nam Cảnh đoán.

“Nhưng dù vậy cũng không cần phải đối xử tệ bạc với Tứ ca và Tiểu Kim Tử như thế. Lỡ hôm nay thằng bé bị thương nặng thì sao!”

Hai anh em cố gắng tìm lý do cho tứ tẩu, nhưng tìm mãi cũng không có lý do nào hợp lý để giải thích sự nhẫn tâm đó.

Tô Như Lan trầm ngâm. Mãi một lúc sau, bà khẽ hít mũi, đau lòng nói:

“Tiểu Kim Tử vẫn nhận ra mẹ nó. Từ khi gặp Mặc Mặc, nó cứ luôn đòi tìm. Hôm nay mẹ hồ đồ quá, không nghe lời Thiên Thiên, dắt thằng bé đi tìm con bé. Thiên Thiên nói không sai, đúng là có tai họa thật…”

Bà lo lắng, vì đứa nhỏ rất bướng bỉnh. Nếu Mặc Mặc không nhận nó, thì biết phải làm sao?

Lúc này, Mặc Thiên cầm vài lá bùa, mặt không chút cảm xúc bước tới. Tô Như Lan thấy cô, lại bắt đầu tự trách:

“Thiên Thiên, mẹ nên nghe lời con, không nên dẫn Tiểu Kim Tử ra ngoài.”

“Nó mệnh lớn, đổ chút m.á.u không sao.”

Mặc Thiên mặt lạnh nói, giọng điệu nghe vừa chua chát vừa lạ lùng.

“Hả?” Tô Như Lan hoang mang, “Ý con là Tiểu Kim Tử bị thương cũng không sao?”

“Ừ, không sao.” Mặc Thiên gật đầu.

Cố Bạch Dã nhìn đống bùa cô cầm, thắc mắc:

“Thiên Thiên, bùa của em sao giống giấy vệ sinh quá vậy? Đây là cách dùng mới à?”

Mặc Thiên: “…”

Cô liền nhét tất cả bùa vào tay Cố Bạch Dã:

“Tặng anh luôn đấy.”

Cố Bạch Dã nhìn xuống, thấy trên mấy lá bùa vẫn dính m.á.u Tiểu Kim Tử, thái dương giật liên hồi:

“Trời ơi, anh sợ máu! Thiên Thiên, mau lấy lại đi!”

Anh vội nhắm mắt chặt, không dám hé mắt nhìn. Mặc Thiên vẫn lạnh lùng, không có ý định thu lại.

Cố Bạch Dã run rẩy gỡ từng tờ bùa ném xuống đất, đến khi cảm thấy tay trống trơn mới dám mở mắt:

“Tiểu tổ tông, thấy chưa? Đây mới gọi là sợ m.á.u thật sự!”

Mặc Thiên liếc anh lạnh lẽo, vẫn không nói gì. Nhưng trong lòng cô lại đang bực bội.

Hóa ra dùng m.á.u Tiểu Kim Tử cũng không hiệu quả—linh lực chỉ được kích hoạt một chút, nhưng vẫn không thể phát huy hết sức mạnh. Mẹ và các anh không biết nguyên nhân nên chỉ nghĩ cô không vui, ai cũng im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cửa phòng xử lý nhanh chóng mở ra. Cố Bắc Thừa bế Tiểu Kim Tử bước ra.

Cậu nhóc vừa được cạo đầu, quấn một vòng băng trắng, trông thật tội nghiệp.

Tô Như Lan vội vàng chạy tới:

“Kim Bảo, nói với bà nội xem, con còn đau không?”

Không ngờ, câu đầu tiên cậu bé thốt ra lại khiến tất cả đứng hình:

“Con tìm mẹ~”

Cái củ khoai nhỏ này, thân hình không lớn, mà tính thì cứng đầu như trâu.

Vừa mới bị thương, còn chưa lành đã lại đòi tìm mẹ.

Tô Như Lan bất lực nhìn bé con. Ngay cả tam bá của thằng bé còn không bướng được như nó.

“Kim Bảo, về nhà với bà nội trước đi, đầu con bị thương rồi, phải về nghỉ ngơi. Chờ con khỏe, bà sẽ dẫn con đi tìm mẹ.”

Nói rồi, bà bắt đầu phát huy tuyệt chiêu dỗ trẻ—trốn tìm, làm mặt xấu, ảo thuật…

Cố Bạch Dã và Cố Nam Cảnh cũng phụ họa, người làm người tốt, người làm người xấu, cố dụ thằng bé theo bà về nhà.

Nhưng tiếc là—bé con không chịu.

Chỉ có ba chữ, lặp đi lặp lại:

“Tìm mẹ~”

Một đám người lớn đầu bị cậu nhóc cứng đầu làm cho đau đầu.

Tiểu Kim Tử giãy giụa trong lòng Cố Bắc Thừa, định nhảy xuống tìm mẹ. Dù lực Cố Bắc Thừa lớn gấp mấy lần, cũng ôm không xuể cậu nhóc quậy phá.

Lúc này đã trưa rồi.

Mặc Thiên liếc nhìn đồng hồ, rồi nói với Tiểu Kim Tử:

“Chúng ta đi ăn cơm, ăn xong sẽ dẫn con đi tìm mẹ.”

Nghe vậy, mắt Tiểu Kim Tử sáng lên.

Cậu bé vươn tay về phía Mặc Thiên:

“Cô cô, bế bế~”

Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn bé, cười như có như không:

“Không khóc nữa chứ?”

“Không khóc.” Tiểu Kim Tử lắc đầu như trống bỏi, đưa tay đòi bế.

Mặc Thiên nhẹ nhàng bế bé lên, bàn tay thon gọn ôm lấy cậu bé hai tuổi rưỡi dễ như không, chẳng hề thấy chút vất vả.

Tất cả là nhờ được huấn luyện lâu năm từ Tiểu Hắc của cô.

Cô bế bé, nhéo nhéo mặt:

“Sao con không chê cô nghèo nữa?”

Tiểu Kim Tử ngồi bấm tay chơi.

Mặc Thiên: “Cô không nghèo, sau này cũng không nghèo. Dù con không cần cô nữa, cũng phải cười với cô.”

Tiểu Kim Tử thổi bong bóng nước trong miệng.

Mặc Thiên thấy bé coi lời mình như gió thoảng, lập tức dừng chân, nhéo tai cậu:

“Sao con không trả lời? Cô có phải cô giàu không?”

Tiểu Kim Tử: “…”

Mặc Thiên chỉ tay vào trán bé:

“Nói! Không nói là khỏi đi luôn.”

Tiểu Kim Tử mím môi, rầu rĩ nói nhỏ:

“Giàu, mãi mãi giàu—”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com