Bình thường Cố Bắc Thừa không phải người dễ bảo, nhưng hôm nay lại cố đè nén tính khí, không rời đi.
Anh cả đêm không ngủ, người vừa mệt vừa bẩn, định lên lầu tắm rửa rồi ngủ một lát.
Anh quay đầu nhìn Tiểu Kim Tử:
“Con có muốn lên lầu với bố không? Dù sao con cũng gõ mõ dưới nhà, chi bằng gõ bên tai bố, bố sẽ ngủ ngon hơn.”
“Không đâu, không đâu.”
Tiểu Kim Tử lắc đầu như trống bỏi, một tay ôm mõ, một tay ôm chặt lấy đùi bà nội:
“Chơi với bà!”
Đứa nhỏ này hiếm khi thân thiết với Tô Như Lan như vậy, làm bà nội vui mừng khôn xiết.
Bà lập tức bế nó lên, rồi khoát tay với Cố Bắc Thừa:
“Con lên lầu ngủ đi, bây giờ nhìn chẳng khác nào mãnh thú thời cổ, nghỉ ngơi cho tốt, chiều đừng dọa Mặc Mặc.”
Cố Bắc Thừa hừ lạnh một tiếng:
“Cô ấy gan to lắm, đến chồng con cũng dám bỏ rơi.”
Lời này vừa là oán trách, cũng có chút ai oán.
Tiểu Kim Tử nghe vậy, liền giơ nắm đ.ấ.m gõ lên mõ “cốc” một tiếng:
“Mami, muốn con!”
Tô Như Lan nhìn cháu trai nổi giận, vội vỗ nhẹ lưng dỗ dành:
“Tiểu Kim Bảo, mẹ đương nhiên muốn con rồi, con là bảo bối đáng yêu nhất, sao mẹ lại không cần con chứ.”
Vừa nói, bà vừa trừng mắt nhìn Cố Bắc Thừa:
“Đi đi, mau lên lầu đi.”
Tiểu Kim Tử phụ họa ngay:
“Đi mau, lên lầu!”
Cố Bắc Thừa: “…”
Anh bất lực nhìn cặp bà cháu này, hừ một tiếng rồi xoay người lên lầu.
Tiểu Kim Tử thấy anh đi rồi, đôi mắt to tròn liền đảo qua đảo lại.
Một lúc sau, nó vòng tay ôm cổ bà, tay còn lại chỉ ra ngoài cổng:
“Đi chơi!”
Tô Như Lan không nghĩ gì nhiều, bèn dắt Tiểu Kim Tử ra sân.
Không ngờ, vừa ra đến sân, đứa nhỏ này lại chẳng vui vẻ gì, tiếp tục chỉ ra ngoài cổng:
“Ra ngoài, chơi!”
Vừa nói vừa vung tay chỉ hướng ra ngoài.
An An và Ngôn Ngôn đang lăn lộn trong sân với Tiểu Hắc, nghe thấy thế liền đứng bật dậy, chạy lại:
“Ra ngoài chơi!”
“Tụi con cũng đi!”
Tô Như Lan một tay bế, hai đứa khác thì đu bám hai chân, bị ba tiểu quỷ này quấn chặt lấy.
“Các bảo bối, mấy đứa buông ra trước đi, nói bà nghe xem muốn đi đâu chơi nào?”
“Đi tìm chú La Dương, lão tổ Vu Tôn!”
Vịt Bay Lạc Bầy
“Đi bắt ma, tổ điều tra đặc biệt, trước cổng có mộ đó!”
“Chơi chơi, vẽ vẽ, chơi!”
Ba đứa, mỗi đứa nói một kiểu, khiến bà nội nghe chẳng rõ câu nào.
Tô Như Lan không nỡ nghe ba đứa nhỏ gọi “bà ơi” bằng giọng ngọt như mía lùi.
Chúng chỉ muốn ra ngoài chơi, có gì mà không chiều được?
Thế là bà lập tức gọi tài xế, dẫn theo ba tiểu tổ tông ra ngoài dạo chơi.
Tuy nhiên, một mình bà không trông xuể ba đứa nghịch ngợm này, nên gọi thêm Phán Nhi và bảo mẫu cùng đi.
Từ lúc lên xe, Tiểu Kim Tử đã bắt đầu chỉ trỏ lung tung:
“Á á, chỗ kia”
“Ờ ờ, chỗ đó”
Chỉ cần tài xế không kịp quẹo, quẹo sai, hoặc quẹo trễ, là đứa nhỏ này sẽ gào lên kinh thiên động địa.
Đến mức nào?
Có lần xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, nó gào đến mức cảnh sát giao thông tưởng có vụ bắt cóc trẻ em, suýt nữa ập vào xe kiểm tra.
May mà nhà họ Cố cũng có danh tiếng, cảnh sát hỏi vài câu rồi cho qua…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng, cả xe không ai dám cãi, đành đi theo hướng Tiểu Kim Tử chỉ.
An An và Ngôn Ngôn khoanh tay, nghiêm nghị:
“Đứa trẻ hư, đánh vào mông!”
“Em trai hư, cần dạy dỗ!”
Hai đứa bắt chước người lớn mắng Tiểu Kim Tử, diễn rất ra dáng.
Tiếc là Tiểu Kim Tử chẳng thèm để tâm, khuôn mặt tròn trĩnh dán sát cửa kính xe, chăm chú quan sát đường xá.
Chỉ trỏ liên tục.
Cuối cùng, Diêu Phán Nhi mới phản ứng lại.
Cô dịu dàng hỏi:
“Tiểu Kim Tử, con muốn đến chỗ nào? Tìm cái gì? Con nói với ông Trương tài xế, ông ấy biết hết đường ở thủ đô, sẽ đưa con đến nơi.”
Nghe thế, gương mặt đang ép vào kính cuối cùng cũng quay lại.
Nó ôm lấy mõ nhỏ, nhướn cổ nhìn về phía tài xế, chậm rãi thốt ra bốn chữ:
“Vẽ vẽ, mami~”
Nghe xong, mọi người trên xe lập tức hiểu ý.
An An và Ngôn Ngôn vốn còn đang mắng em trai, Diêu Phán Nhi liền lên tiếng:
“Em muốn đi tìm mẹ, mấy đứa hồi chưa gặp mẹ chẳng phải cũng sốt ruột sao? Em trai cũng vậy thôi.”
Hai đứa lập tức im bặt, không trách em nữa.
Diêu Phán Nhi quay sang Tô Như Lan:
“Mẹ, mẹ biết Mặc Mặc ở đâu không? Hay là dẫn Tiểu Kim Tử qua đó một lát, không thì nó chắc không chịu nổi đâu.”
“Ờ…”
Tô Như Lan trông có vẻ khó xử.
Diêu Phán Nhi ngạc nhiên:
“Mẹ, mẹ cũng không biết Mặc Mặc ở đâu à?”
“Biết chứ, sáng nay Thiên Thiên nói rồi, nhưng…”
Bà liếc sang Tiểu Kim Tử bên cạnh.
Sáng nay còn tưởng nó không để ý nghe, ai ngờ lại nhớ kỹ từng chữ.
Tô Như Lan nghiêng đầu, ghé tai Phán Nhi thì thầm:
“Nhưng Thiên Thiên bảo không được đến tìm Mặc Mặc buổi sáng, nói sáng nay không nên gặp lại người cũ, phải chờ đến chiều. Hay là… ta đừng đi?”
Bà vừa dứt lời, còn chưa kịp đợi Diêu Phán Nhi phản ứng thì Tiểu Kim Tử đã lên tiếng:
“Không cho, ba đi.”
“Không, không cấm Kim Tử đi.”
Tiểu Kim Tử bình thường ít nói, vậy mà lần này lại liền một lúc nói ra hai câu.
Tô Như Lan quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào nhóc con:
“Tai con cũng thính thật!”
Tiểu Kim Tử hai mắt to tròn nhìn bà, nghiêm túc lặp lại:
“Vẽ vẽ, mami~”
Tô Như Lan: “…”
Lần này bà thực sự khó xử.
Đi hay không chưa nói, vấn đề là nếu không đi, thì nhóc này chắc chắn không chịu nổi. Không hiểu sao nó lại giỏi đến thế, xe chỉ cần chạy sai hướng, là nó biết ngay.
Dù không biết chính xác nên đi đâu, nhưng chỉ cần sai là nó biết liền.
Sau khi tài xế Trương xoay mấy vòng trong khu phố theo chỉ dẫn rối rắm, Diêu Phán Nhi mới đề nghị:
“Hay là, chúng ta đưa Tiểu Kim Tử đến xem thử một chút.”
“Nhưng phải nói trước, Tiểu Kim Tử, mình chỉ nhìn trộm mami thôi, không được chạy đến tìm, biết không?”
Tiểu Kim Tử nghe vậy lập tức gật đầu cái “cộp”, đầu gật y như mõ nhỏ trong tay, miệng còn kêu “gà gà gà~”.
Tô Như Lan nhìn đứa nhỏ cũng đành bó tay.
Chỉ còn cách căn dặn tài xế:
“Ông Trương, đến trung tâm thương mại Hồng An.”
Sau khi dặn xong, Tiểu Kim Tử liền ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, gõ mõ “cốc cốc” tiếp.
Tô Như Lan xót xa xoa đầu nó, rồi quay sang Pan Nhi thì thầm:
“Đứa nhỏ này, chỉ cần nhìn thấy Mặc Mặc là như biến thành người khác…”
Phán Nhi nhìn Tiểu Kim Tử, dịu dàng cười:
“Chắc đây là điều người ta gọi là—mẹ con tâm linh tương thông…”