Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 478: Mặc Thiên đổi miệng gọi Tứ ca



Cố Bắc Thừa cầm chiếc váy đỏ trong tay.

Dưới ánh đèn pin, sắc đỏ ấy tối sẫm như máu.

Trong màn đêm đen kịt, chút màu sắc này như một bóng ma giữa đêm, âm u đáng sợ, giống như dải lụa đỏ quấn lấy cổ người ta, khiến người ta nghẹt thở.

Tay Cố Bắc Thừa khẽ run.

Chiếc váy mỏng nhẹ như sợi tơ ấy, trong tay anh lại nặng như ngàn cân, không thể kéo đi nổi, cũng không cầm vững.

Chiếc váy này…

Vịt Bay Lạc Bầy

Chính là bộ váy Mặc Mặc mặc hôm nhảy xuống biển.

Đoạn video ấy, bây giờ trên mạng vẫn còn có thể tìm thấy.

Một cô gái trẻ trong bộ váy đỏ, không chút lưu luyến, lao mình từ du thuyền sang trọng xuống biển, không chút lưu luyến với sinh mạng, cũng chẳng chút vướng bận với cõi đời.

Trong giấc mơ, bóng hình ấy từng xuất hiện vô số lần với Cố Bắc Thừa.

Anh không biết vì sao Mặc Mặc lại đột nhiên rời đi.

Quyết tuyệt đến vậy, tàn nhẫn đến vậy.

Cứ thế mà rời khỏi anh, chẳng vương chút tình cảm.

Cố Bắc Thừa không tin.

Anh đã tìm, tìm mãi trong biển cả mênh m.ô.n.g vô tận ấy.

Những ngày tháng lênh đênh trên biển, ngày ngày tìm kiếm, ngày ngày vô vọng, tất cả như ùa về.

Cố Bắc Thừa như một sợi dây đàn căng chặt…

Đột ngột đứt phựt.

Anh ôm chặt chiếc váy đỏ, cả người sụp đổ.

Tiếng gào khóc như dã thú bị thương vang lên.

Khu tái định cư này vốn không còn một hộ dân nào, trong đêm tối vắng lặng, tiếng khóc của Cố Bắc Thừa càng thêm thê lương, bi thiết, đau đớn nghẹn ngào.

Mặc Thiên đứng một bên, lặng lẽ nhìn Cố Bắc Thừa ngồi bệt dưới đất, ôm đầu gối khóc.

Trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi chua xót không rõ vì sao…



Một tiếng đồng hồ sau.

Cố Bắc Thừa lại như hóa thành thần giữ cửa.

Càng thêm sát khí bức người, nếu tay cầm thêm một thanh đao, đứng trấn cửa cũng không chút lạc lõng.

Chỉ là, cứ hít mũi một cái là bị sặc ngay.

Cố Bắc Thừa lại từng món từng món đồ của Mặc Mặc, cẩn thận xếp lại vào vali.

Xếp xong, tay trái xách vali to, tay phải nắm lấy Mặc Thiên kéo ra ngoài.

“Nhóc con, về rồi đừng kể với ai đấy.”

“Ồ. Việc nào cơ? Việc anh khóc, hay việc anh tìm không thấy Mặc Mặc?”

“…”

Cố Bắc Thừa nhéo sau cổ Mặc Thiên, “Con nhóc này, anh nghi mày cố ý chọc tức anh đấy! Chuyện gì cũng không được nói ra, nghe rõ chưa?”

“Ồ.”

Mặc Thiên đáp một tiếng.

Lần này đổi thành cô lải nhải:

“Chính anh bảo không phải Mặc Mặc làm, em còn chưa vạch trần anh, vậy mà anh còn khóc.”

“…”

“Mặc Mặc ghét anh như vậy, Tứ ca, chắc anh với Tam ca đã làm gì có lỗi với cô ấy rồi đúng không?”

“…”

“Em cứ tưởng tìm lại được Mặc Mặc rồi thì hai người sẽ tái hôn, nhưng giờ xem ra, khó lắm.”

“…”

Cố Bắc Thừa cảm thấy mình lại muốn khóc.

Thôi thì—muốn khóc thì khóc đi.

Dù sao cũng đã bị Mặc Thiên nhìn thấy rồi.

Cố Bắc Thừa lại bắt đầu gào khóc như ma kêu quỷ hờn.

Lần này Mặc Thiên bịt tai cũng không chặn nổi âm thanh chói tai ấy.

Mặc Thiên bỗng nhiên cảm thấy mình như trưởng thành hơn.

Giống như dỗ trẻ con, cô định vỗ đầu Cố Bắc Thừa, nhưng phải kiễng chân cũng không tới.

Đành từ bỏ, quay sang vỗ vỗ lưng anh.

“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, em giúp anh tìm vợ.”

“Anh lớn từng này rồi, phải mạnh mẽ lên, khóc chẳng ích gì đâu, không bằng bái sư tổ em đi.”

“Thôi đấy, Tứ ca, anh mà còn khóc, em mách mẹ anh bây giờ!”

Cố Bắc Thừa, “…”

Anh ngừng lại, không khóc nữa.

Nhưng anh ra điều kiện: “Nhóc con, gọi anh cái gì? Gọi Tứ ca, anh mới không khóc.”

Mặc Thiên, “…”

Được thôi, chiều anh vậy, ai bảo anh khóc lắm cơ.

“Tứ ca.”

“Ừ, gọi lại lần nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tứ ca.”

“Ừ, còn muốn nghe.”

“Tứ ca.”

“Đấy mới đúng, sau này cứ thế mà gọi, để anh còn nghe thấy em gọi anh là lão Tứ, anh sẽ lại khóc cho mà xem.”

“…”

Giọng hai anh em vang vọng trong đêm tối.

Vô tình làm ấm lên đêm lạnh giá này.



Tối đó, Mặc Thiên bấm quẻ.

Ngày mai, giờ Thân, thích hợp đi bệnh viện.

Mắt Mặc Thiên sáng lên, lập tức đoán được là ông lão Kiều sắp xuất viện.

Nhưng chỉ vui được ba giây.

Cô lại nhớ tới việc đạo pháp của mình đang bị phong tỏa.

Phải làm sao mới giải được đây!

Mặc Thiên lấy ra bùa chú trong túi, bắt đầu thử bay bùa.

Nhưng tấm bùa chỉ bay được tối đa ba mét thì lắc lư rơi xuống đất.

Mặc Thiên lại bắt đầu tụ khí vào đan điền, kết ấn, bày ra trận pháp luyện khí, nhưng tiếc là một chút lực cũng tụ không nổi.

Lặp đi lặp lại, thử đi thử lại, không dưới ba mươi lần.

Cuối cùng, cô đành bỏ cuộc.

Thật ra, ngày nào cô cũng thử như vậy, nhưng đạo pháp bị phong tỏa, mãi vẫn không thể khôi phục.

Cô tức giận chửi, “Lão Kiều già, đồ khốn!”

Thực ra cô vốn định bế theo hai cậu con trai nhỏ của Vũ Tuyết đi tìm Kiều Kỳ Duệ, xem thử lão ta tại sao lại sợ hai đứa nhỏ.

Nhưng đạo pháp bị hạn chế, cô không dám mang hai đứa trẻ đi mạo hiểm.

Mặc Thiên ngồi suy nghĩ tìm cách.

Đang nghĩ ngợi thì điện thoại đột nhiên reo.

Cô nhìn màn hình, hiển thị người gọi là La Dương.

Mặc Thiên bấm nghe.

Bên kia còn chưa kịp cô lên tiếng đã nghe giọng La Dương gấp gáp: “Mặc Thiên, tôi tìm được một vị thuốc rồi!”

Nghe vậy, mắt Mặc Thiên sáng rực, “Ở đâu? Vậy là chỉ còn thiếu một vị nữa thôi!”

Mặc Thiên hiểu ngay ý anh ta.

La Dương nói đến “một vị thuốc” chính là chỉ loại thuốc dẫn để luyện đan duy trì tuổi thọ.

Trước đây hai người cùng tìm, sau này vì chuyện nhà họ Cố quá nhiều, nên trọng trách này giao cho La Dương.

Mặc Thiên kích động không thôi.

Nhưng La Dương lại ngay lập tức dội cho cô một gáo nước lạnh.

“Biết tên rồi, nhưng chưa tìm thấy.”

“Ờ?” Mặc Thiên phát ra tiếng nghi hoặc, “Anh báo cáo láo đấy à? Lôi ra c.h.é.m đầu đi!”

La Dương, “…”

Anh im lặng mất vài giây.

Rồi mới nghẹn lời, “Cô bớt xem phim truyền hình đi. Có thời gian đó thì học thêm đi, đọc sách nhiều vào, đỡ phải để tôi còn phải đọc cho nghe!”

Về chuyện này, La Dương có cả vạn câu oán thán.

Sách của tổ chuyên án thì cực kỳ nhiều.

Kinh thư giản thể thì Mặc Thiên còn đọc hiểu, nhưng gặp mấy cuốn sách cổ phồn thể văn nhịu, Mặc Thiên cứ như nhìn thấy chữ ngoài hành tinh.

Quan trọng là, cô không hiểu nhưng vẫn cố đọc!

Thế là khổ cho La Dương làm “máy phiên dịch di động” cho cô.

Mỗi ngày đọc đến khô cả miệng, vừa đọc vừa phải giảng giải.

Chưa hết.

Điều nực cười nhất là:

Phải chịu đựng thiên tài như cô nghiền ngẫm mà ngộ đạo!

Mấy quyển kinh thư La Dương đọc mấy năm trời còn chưa hiểu, Mặc Thiên chỉ cần nghe anh dịch một lần, đã tự nghiên cứu thông suốt!

Cái này có công bằng không?

Cái này có hợp lý không?

Sự chênh lệch giữa người với người, sao còn lớn hơn cả giữa người với heo!

La Dương đã chịu đựng đủ những ngày tháng bị chà đạp rồi.

Anh bên kia oán khí ngất trời.

Mặc Thiên bên này lại lạnh lùng nói:

“Anh học bao nhiêu năm, đọc bao nhiêu sách, cũng có hiểu đâu, còn bảo tôi học làm gì?”

【K.O.】

Một đòn chí mạng!

La Dương im bặt.

Mãi cả phút sau, mới từ kẽ răng rít ra một câu:

“Không thèm quản cô nữa! Thuốc tự đi mà tìm!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com