Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 458: Bị chửi tơi tả



Chuyện đầu tiên mà Mặc Thiên nghĩ đến lại chẳng phải “làm sao cứu”, mà là — “ủa, sinh bây giờ luôn á?”

Nhưng nhớ tới hai đứa nhỏ nhà Diêu Phán Nhi kia, cô chợt hiểu: cho dù con nhà họ Cố có chào đời, cũng chưa chắc đã “sống nổi”…

Giờ pháp lực cô bị phong, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, cô khó mà ra tay cứu được.

Nghĩ một lúc, cô thành thật đưa ra một đề nghị đầy… phi thực tế:

“Hay là, chị… sinh muộn chút được không?”

Vũ Tuyết ngớ người: “Hả?!”

“Để em nghĩ cách cái đã.”

“…”

Vũ Tuyết nhìn ra, Mặc Thiên nói thật, hoàn toàn nghiêm túc.

Cô mím môi, nhỏ giọng: “Nhưng… chị nhịn không nổi nữa rồi…”

“Ờ.”

Mặc Thiên hững hờ đáp một tiếng. Ai cũng không hiểu nổi chữ “ờ” đó rốt cuộc là có ý gì.

Cố Bạch Dã vốn định để ba người họ yên tĩnh trò chuyện, nhưng thấy Vũ Tuyết sắp bị đẩy vào phòng mổ đến nơi mà Mặc Thiên vẫn chưa định thần lại, anh sốt ruột bước vào phòng.

Ngồi xuống đối diện với Mặc Thiên, Cố Bạch Dã nghiêng đầu hỏi:

“Thiên Thiên, nếu hai đứa nhỏ không đợi được thì sao bây giờ?”

“Thì sinh thôi chứ sao. Anh cản nổi hai đứa nó à?”

Cố Bạch Dã ngơ ra: “…” Ờ thì, đúng là anh cũng không cản nổi thiệt.

Hai chị em ngồi đó trợn mắt nhìn nhau.

Chưa kịp nói thêm lời nào, y tá đã bước vào:

“Vũ tiểu thư, chuẩn bị phẫu thuật. Tôi đưa cô vào phòng mổ nhé.”

“A…”

Vũ Tuyết căng thẳng ôm lấy bụng.

Tay kia vẫn siết chặt tấm bùa hộ thân, dán sát vào người, không dám rời nửa bước.

Y tá đẩy giường bệnh ra ngoài.

Cố Bạch Dã nhìn theo mà không vội đuổi theo, quay lại hỏi Mặc Thiên:

“Thiên Thiên, có… sao không?”

Mặc Thiên im lặng vài giây, bỗng dưng đứng bật dậy, phất tay đuổi Cố Bạch Dã:

“Anh đi theo Tuyết Tuyết đi, để em nghĩ cách.”

Nói xong, cô liền chạy vọt khỏi phòng sản.

Cố Bạch Dã nhìn bóng lưng vô tư của cô, thở phào nhẹ nhõm một chút, nhưng vẫn không dám yên tâm hoàn toàn…

Phía bên nhà họ Kiều, Kiều Kỳ Duệ trở lại phòng bệnh, sắc mặt vừa u ám vừa tiều tụy.

Bác sĩ vào khám sơ qua, xác nhận không có gì đáng ngại rồi rời đi.

Chờ bác sĩ đi khuất, Giang Chi Vân ngồi xuống ghế cạnh ông, lo lắng hỏi:

“Ba, ba còn thấy không khỏe ở đâu không? Đừng tức giận nữa. Giờ chưa có chứng cứ gì bắt được Mặc Thiên, nhưng chúng ta sẽ có cách khiến con bé trả giá.”

Kiều Kỳ Duệ nhắm mắt, giọng mệt mỏi:

“Chi Vân, con về trông An Khang đi. Ba không yên tâm. Ba có linh cảm… Mặc Thiên sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu.

Con bé đó… không biết có thật như lời đồn trên mạng không, nhưng trên người nó có quá nhiều điều kỳ lạ.

Hôm nó cứu An Khang tỉnh lại, ba đã thấy không đúng rồi. Chỉ là tạm thời chưa tìm ra điểm mấu chốt.”

“Phải đó!” Giang Chi Vân phụ họa, “Người ta ai cũng bó tay, chỉ có con bé đó làm được. Rõ ràng rất mờ ám! Vừa rồi trần nhà cũng rơi xuống đập vào nó nữa! Chuyện này không thể là trùng hợp.

Bệnh viện Kinh Hoa chọn vật liệu tốt nhất, thợ tháo còn khó, mà sao nó lại tự rơi xuống? Không phải trời cao đang nổi giận thì là gì?”

Mấy tấm trần rơi kia đúng là kỳ quái thật.

Giang Chi Vân tin chắc không phải ngẫu nhiên.

Bà nói rồi nhìn về phía Kiều Hạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vết xước trên mặt anh, giờ đỏ hằn lên rõ rệt, kéo dài từ đuôi mắt đến tận cằm.

Giang Chi Vân xót con vô cùng.

Bà bước ra sau lưng, giơ tay đ.ấ.m lên lưng anh một cái:

“Con giỡn vừa thôi! Mặc Thiên là kẻ thù của nhà ta! Nó không cứu ba con, còn vu khống ông nội con.

Con nhìn ông nội con xem, giờ ra sao rồi? Không phải bị con bé đó hại ra thế này sao? Con còn bênh nó? Con còn muốn theo họ Cố?”

Chưa dứt câu thì giọng Kiều Kỳ Duệ cũng vang lên lạnh băng:

“A Hạc, có vẻ như con rất tin con bé Mặc Thiên nhỉ? Cháu cũng nghi ngờ ông nội bị quỷ nhập, định hại nhà chúng ta đúng không?”

Ngữ khí ông cực kỳ nghiêm khắc, hơn cả thường ngày hàng trăm lần.

Kiều Hạc lập tức giải thích:

“Ông nội, ông hiểu lầm rồi. Cháu chỉ muốn biết rốt cuộc con bé muốn làm gì. Nó tấn công ba cháu và ông mà không rõ lý do, ít nhất cũng nên nói ra mục đích. Có như vậy chúng ta mới không bị động mãi thế này.”

Nghe Kiều Hạc nói rất nghiêm túc, nhưng Kiều Kỳ Duệ chẳng nguôi chút nào,

“Vậy cháu hỏi được gì rồi? Hay là chẳng hỏi được gì mà còn suýt mất luôn mạng? Cháu vất vả mới chữa khỏi, còn không biết trân quý?!”

Ông nhìn Kiều Hạc như nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện:

“Kiều Hạc, ông nội nói cho cháu biết. Con bé Mặc Thiên đó, không được!

Dù cháu xem nó là bạn hay có ý khác, đều không được! Từ giờ trở đi, người nhà họ Kiều không được qua lại với họ Cố nữa! Bằng không đừng nhận mình là người nhà Kiều!”

Lời vừa dứt, cả phòng im phăng phắc.

Không ai dám ho he, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Kiều Kỳ Duệ đã quyết, muốn tuyệt giao với Cố Chấn Hồng — người bạn tám mươi năm của ông.

Hiển nhiên là ông đã bị Mặc Thiên chọc giận tới cực điểm.

Kiều Hạc im lặng, cúi đầu đồng ý.

Kiều Kỳ Duệ cũng không quan tâm con có cam tâm tình nguyện hay không, phất tay đuổi sạch mọi người ra ngoài.

Phòng bệnh chỉ còn lại một mình ông.

Người trông cũng không có.

Một lúc sau, Ngọc Trúc lén lút đi vào.

Kiều Kỳ Duệ đã chờ cô.

Sắc mặt ông bấy giờ đầy lo lắng, là nỗi sợ chưa từng thấy.

Ngọc Trúc bước đến gần, hạ giọng hỏi:

“Cha nuôi, phải làm sao bây giờ? Vũ Tuyết sắp sinh rồi!”

Hồn phách ẩn bên trong thân thể Kiều Kỳ Duệ — Lưu Sát — không giả vờ nữa.

Gương mặt ông lập tức vặn vẹo, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Ngọc Trúc:

“Cô còn hỏi tôi làm sao à?! Mấy người vô dụng đến thế là cùng! Hai đứa nhỏ mà cũng không xử lý xong, còn tới đây hỏi tôi làm gì!”

Lưu Sát giận đến hồn vía bốc khói.

Những đứa không nên đụng thì lại dám ra tay lung tung, còn hai đứa cần tiêu diệt thì để nó sống tới giờ vẫn chưa sinh!

Trong đám trẻ nhà họ Cố, Lưu Sát chỉ thật sự muốn ra tay với cặp song sinh nhà Lục thiếu.

Không ai biết tại sao, bởi đó là bí mật không thể để lộ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nếu Mặc Thiên mà nhìn thấy chân thân của hắn, chắc chắn sẽ nhận ra cách dùng hai đứa nhỏ để khắc chế hắn.

Lưu Sát thà phá vỡ mệnh cách của nhà họ Cố, cũng phải diệt trừ cặp song sinh ấy.

Thế mà giờ, nó vẫn sống, còn sắp chào đời!

Hắn giận đến run rẩy cả hồn phách.

Nhưng trách móc Ngọc Trúc cũng vô ích, huống chi giờ hắn chẳng còn người nào khác để sai khiến.

Lưu Sát nhắm mắt trầm ngâm thật lâu.

Cuối cùng, hắn mở mắt, lạnh lùng ra lệnh:

“Nhân lúc Mặc Thiên mất pháp lực, đi trừ khử hai đứa nhỏ đó. Không thể để chúng sống!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com