Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 445: Mặc Thiên đọc sách



Lời của Lục Liễu còn chưa dứt, liền cảm thấy dạ dày cuộn lên.

Hắn nuốt nước bọt, một mùi hôi thối khủng khiếp trào lên cổ họng khiến hắn lập tức nôn khan: “Ọe… ọe… ọe ọe…”

Tiếng nôn không dứt bên tai.

Đám người vây xem xung quanh chỉ cần nghe thôi cũng bắt đầu há miệng, suýt chút nữa cũng nôn theo.

Lục Liễu nhìn Mặc Thiên đầy kinh hãi: “Cô đã…ọe…làm gì tôi…ọe!”

Nghe Lục Liễu hỏi vậy, Mặc Thiên như được tiếp thêm sức sống.

Cô đắc ý nháy mắt với hắn, rồi lấy ra một xấp phù chú, vung vẩy trong tay:

“Đây là phù xác thối mới tôi vẽ đấy! Phù này đã ngâm trong phòng pháp y bốn mươi chín ngày bảy đêm. Cái mùi này, ông thích chứ?”

“Uể…”

Lục Liễu lập tức nôn dữ dội hơn.

“Ọe ọe ọe……”

Hắn nhìn Mặc Thiên với ánh mắt vô vọng, thầm nghĩ nếu có thể, nhất định phải lột da cô, nhưng rõ ràng hắn không có cách nào làm được.

Mặc Thiên cũng chẳng vội, chỉ đứng đó, bình tĩnh quan sát.

Lục Liễu mặt xám như tro, vừa nôn vừa cầu xin:

“Cô tha cho tôi đi, tôi lạy cô, tiểu tổ tông!”

“Vũ Vệ đâu?” Mặc Thiên đưa tay ra.

Lục Liễu vừa nôn vừa đáp: “Không thấy nữa, ọe, mất rồi, ọe, cứu mạng với, ọe!”

Nghe vậy, sắc mặt Mặc Thiên càng âm trầm: “Vũ Vệ không ở trong tay ông?!”

“Không, không, tôi không lấy!”

Lục Liễu phản ứng lại, biết mình lỡ lời, liền vội vàng sửa.

Ánh mắt Mặc Thiên đảo qua toàn thân hắn, xác nhận quả thật không thấy Vũ Vệ.

Cô híp mắt lại, rồi lại tiện tay nhét một lá phù khác vào miệng hắn: “Vậy thì cứ từ từ mà hưởng thụ đi.”

Lục Liễu nghe vậy, nhào tới ôm chân Mặc Thiên khóc lóc, nhưng cô né người, khiến hắn ôm trượt.

Một gã đàn ông ngoài năm mươi, nước mắt nước mũi ròng ròng, chẳng còn chút mặt mũi nào, chỉ có thể ôm gốc cây bên cạnh mà nôn không ngừng.

Mùi thối xác cứ luẩn quẩn trong mũi, trong dạ dày, thậm chí cả khi nói chuyện cũng có thể nếm thấy.

Hắn đập mạnh vào gốc cây:

“Ai thất đức nào dạy ra cái trò hại người này vậy hả!”

Xung quanh, người người không chịu nổi, nhao nhao bỏ chạy.

Không phải vì thấy mà nôn, mà thật sự là không nhịn được nữa.

Lúc này Mặc Thiên mới liếc mắt nhìn quanh, trông thấy La Dương đang đứng cách đó không xa.

Cô ngoắc tay với hắn:

“Lôi cái lão rùa già này đi. Hắn trộm đồ của tổ điều tra đặc biệt.”

La Dương: “…”

Hắn trộm được cái gì, chắc là trộm trúng cái tính khí độc địa của Mặc đại sư thì có…

Trong lòng La Dương muốn từ chối, nhưng cơ thể lại không chống lại được.

Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bước tới, nhấc Lục Liễu đang nôn tới mức mật cũng trào ra, nhét vào xe.

Mặc Thiên không có thời gian thẩm vấn Lục Liễu.

Cô đang sốt ruột tìm tung tích Vũ Vệ.

Nhưng tìm kiếm liên tục mấy ngày, vẫn không có chút manh mối nào.

Hôm đó, khi cô chuẩn bị ra ngoài tiếp tục điều tra thì thôn Đại Đạo gửi tin đến—đường lên núi đột nhiên thay đổi.

Giống như bị “ma dẫn lối”, mười người thì chỉ một hai người có thể đi lên.

Bên Mặc Thiên còn chưa giải quyết xong, bên Đạo quán Đại Đạo lại xảy ra chuyện.

Cô xoay vòng quanh nhà một hồi, cuối cùng quyết định đi sang nhà bên cạnh tìm Kiều Hạc.

Không ngờ hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây hay sao mà Cố Bạch Dã và Vũ Tuyết cũng đang ở đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vũ Tuyết đang ôm một chiếc bình sứ, tập trung nghiên cứu.

Cố Bạch Dã ngồi bên cạnh, khoanh tay, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Kiều Hạc.

Vũ Tuyết cảm nhận được sát khí bên cạnh, ngẩng đầu liếc hắn một cái:

“Lão Lục, anh làm gì thế? Em đang làm việc đấy!”

Kiều Hạc vừa nhận được một món đồ sứ, nhưng đã bị vỡ, liền mời Vũ Tuyết đến xem có thể phục chế được không.

Lục gia nghe nói vợ đến làm việc với Kiều Hạc, lập tức theo đuôi tới—quyết không để bà xã đi một mình.

Lúc này Mặc Thiên bước vào.

Cố Bạch Dã và Vũ Tuyết đồng loạt quay đầu:

“Thiên Thiên, em đến rồi à.”

Mặc Thiên ôm hai quyển sách dày cộp, trông vô cùng vất vả.

Đó là những cuốn cô mượn từ tổ điều tra đặc biệt.

Tổ điều tra đặc biệt tồn tại nhiều thập kỷ, tích lũy được một kho sách đặc dị: đạo thuật, vu thuật, huyền thuật, tu chân… đủ loại kỳ quái, thông suốt mọi nhánh.

Lần đầu tiên Mặc Thiên chăm chỉ như vậy, muốn đem hết sách về nhà, cắm đầu học cho bằng sạch.

Nhưng cô không biết—dáng vẻ cô ôm sách, trong mắt Cố Bạch Dã lại như bi kịch nhân gian.

Lông mày hắn nhíu chặt, ánh mắt đầy xót xa nhìn cô:

“Thiên Thiên, có ai bắt em học à?”

Kiều Hạc đột nhiên rùng mình, quay sang nhìn Lục gia đang trợn mắt lườm mình:

“Lục thiếu gia, anh đến là được rồi, còn mang theo cái nồi làm gì?”

Vũ Tuyết nghe thế, không nhịn được bật cười.

Cô liếc mắt nhìn Cố Bạch Dã, nhỏ giọng trách: “Đúng là đồ Lục!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Cố Bạch Dã bực bội đứng dậy, bước đến bên Mặc Thiên:

“Thiên Thiên, sao tự nhiên lại chăm chỉ vậy? Nói cho anh biết, em đang học gì thế?”

“Anh có biết cũng chẳng hiểu đâu.”

Mặc Thiên không khách sáo, trực tiếp phũ mặt anh trai.

Cố Bạch Dã thở dài, vô ngữ ngồi lại chỗ cũ, chống cằm nhìn cô.

Lúc này Mặc Thiên mới kể lại chuyện xảy ra ở thôn Đại Đạo.

Nói xong, cô đề nghị: “Ngày mai chúng ta cùng lên đó một chuyến.”

Kiều Hạc nghe xong, sững lại:

“Ơ… mai không được. Ngày mai là sinh nhật ông nội tôi.”

“Sinh nhật cụ Kiều?”

Mặc Thiên hỏi lại: “Sao không mời tôi? Thôi, mời tôi cũng không có thời gian đi.”

Cô không lãng phí một giây nào cho nội tâm đấu tranh.

Nói xong liền quay người định rời đi.

Cố Bạch Dã thấy thế, lập tức đứng lên, khoác vai cô:

“Ngày mai anh đưa em đi! Lúc quan trọng mới biết ai đáng dùng!”

Cuối cùng cũng bắt được cơ hội để chứng tỏ bản thân.

Mặc Thiên nghĩ một chút, lần này không từ chối: “Được, mai để anh đi cùng.”

Cơ hội đã cho rồi, nhưng Cố Bạch Dã lại không biết tranh thủ…

Sáng sớm, hắn lái xe đưa Mặc Thiên đến thôn Đại Đạo.

Ai ngờ lại đ.â.m vào xe phía trước!

Mặc Thiên đang ngủ say, bị cú va chạm đánh thức.

Mắt mở to, ánh nhìn sắc bén.

Không ổn!

Hình ảnh Vũ Vệ vừa xuất hiện trong giấc mơ—có điều gì đó rất sai!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com