Tối qua cô ngủ quá ngon, đến nỗi sáng sớm chỉ muốn nằm thêm trên chiếc giường mềm mại ấm áp của mình, hoàn toàn không muốn dậy.
“Cố Thiếu Đình, trời còn chưa sáng, chưa đến giờ làm, anh gọi em dậy làm gì!”
“Đến giờ rồi, cục dân chính xa, không đi sớm thì không xếp được số một.”
Đồng Anh Tư: “…”
Cố Thiếu Đình chẳng buồn quan tâm cô có đồng ý hay không, cứ thế kéo cô dậy khỏi giường, rồi dẫn cô rửa mặt, trang điểm, thay đồ — phục vụ một chuỗi đầy đủ từ A đến Z.
Đồng Anh Tư nhìn Cố Thiếu Đình tất bật lo liệu mọi thứ, không biết anh dậy từ bao giờ, quần áo đã thay, râu ria cạo sạch, trông tươi tỉnh rạng rỡ, khóe môi cứ cong cong nụ cười chẳng thể giấu.
Cái vẻ say rượu tối qua chẳng còn sót lại chút nào.
Nhìn anh đang sắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn, thậm chí cả căn cước, sổ hộ khẩu, giấy ly hôn… đều mang theo đầy đủ…
Đồng Anh Tư cạn lời.
Cô chặn anh lại: “Cố Thiếu Đình, em còn chưa đồng ý tái hôn mà! Anh có thể bình tĩnh lại chút được không, để em suy nghĩ kỹ càng đã?”
“Không thể. Cưới vợ chứ có phải lén lút vụng trộm gì đâu mà phải thu mình? Suy nghĩ thì thôi đi, em đã nghĩ mấy năm rồi còn chưa xong, cái đầu em không hợp để nghĩ nhiều đâu.”
Tay thì vẫn thu dọn giấy tờ, miệng thì tranh thủ cà khịa vợ.
Đồng Anh Tư nghe xong, bẻ bẻ các đốt tay kêu “rắc rắc” rõ mồn một.
Tay Cố Thiếu Đình khựng lại ngay.
Nhanh chóng đổi tông giọng, nịnh nọt liền mạch:
“Đầu óc đồng chí Đồng phải để phân tích án, bắt tội phạm, bảo vệ nhân dân, không hợp để nghĩ chuyện yêu đương lặt vặt!”
Cầu vồng phun xối xả.
Đồng Anh Tư hừ lạnh một tiếng, không thèm truy cứu.
Cô gõ bàn, cố gắng khuyên anh:
“Cố lão Nhị, cảnh sát muốn kết hôn phải viết đơn báo cáo, ít nhất cũng mất mười ngày nửa tháng mới phê duyệt xong, anh đừng lo nữa.”
Vịt Bay Lạc Bầy
“Anh gọi rồi. Lãnh đạo bảo, hai ta là nội bộ tiêu hóa, có thể bổ sung hồ sơ sau.”
Đồng Anh Tư: “…”
Cô nhìn đồng hồ — mới hơn 5 giờ sáng!
Thế thì cái “sớm” anh nói, rốt cuộc là sớm đến mức nào vậy…
Đồng Anh Tư tiếp tục tìm lý do thoái thác:
“Phải hỏi ý kiến bố mẹ hai bên đã.”
“Bố mẹ em đồng ý rồi. Còn bố mẹ anh á? Hỏi họ thì họ sẽ mắng anh là đồ ngu.”
“… Vậy em phải báo với Vạn Kiều, cô ấy đồng ý mới được.”
“Cứ nói đi. Nhớ bảo chị dâu đấy, nói là anh cả nghe tin anh tái hôn mà ghen tị đến mức phải nhập viện, chị ấy nhất định vui chết.”
“… Em còn phải—”
“Đồng chí Đồng, bình thường em mà lưỡng lự kiểu này, thì tội phạm đã trốn biệt tăm rồi.”
“…!”
Đồng Anh Tư mím môi, hất nhẹ tóc mái, thở dài rồi cuối cùng nói ra điều lo lắng trong lòng:
“Cố lão Nhị, em không chắc… em còn làm được không…”