“Con nhãi! Nhân lúc người ta yếu mà giở trò! Mày phong ấn linh lực tao lúc tao… yếu nhất! Có giỏi thì ra đấu một trận đường hoàng coi ai thắng ai thua!”
“Không dám, tôi đánh không lại. Nhưng bây giờ là tôi bắt được ông rồi.”
Mặc Thiên đáp thẳng như cắt, chả buồn để ý hắn có phát điên hay không.
Lục Liễu tức đến bốc khói, nghiến răng ken két:
“Con nhãi! Mày tìm tao làm gì? Gần đây tao đâu có đụng gì nhà mày! Đừng đến đây trút giận vô cớ!”
Mặc Thiên hừ lạnh:
“Ông làm chuyện xấu còn ít chắc? Hôm nay tôi tới là để thay Mặc Mặc báo thù, đưa ông vào tù!”
“Hả? Ai là Mặc Mặc?” Lục Liễu mù tịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Con của Ngọc Trúc, không phải ông bắt đi à?”
“Ngọc Trúc làm gì có con?!!” Lục Liễu trợn mắt như thấy ma.
Mặc Thiên cũng bắt đầu thấy kỳ lạ.
Không biết hắn thật sự mất trí, hay đang diễn sâu.
Cô tiếp tục hỏi:
“Năm đó, ông có ép một người phụ nữ nhảy xuống biển không?”
“Ai?! Phụ nữ nào?!”
Lục Liễu phát điên rồi.
Hắn nhìn chằm chằm hai anh em nhà họ Cố, tức tối gào:
“Mặc Mặc cái gì? Con cái gì? Phụ nữ gì? Các người đang nói cái quái gì vậy? Đầu có vấn đề à?!”
Hắn vừa chửi vừa cố vận khí —
Vẫn không phát ra được tí linh lực nào.
Tức đến mức giật lấy cái chăn của người phụ nữ kia, định bỏ trốn.
Nhưng Cố Bắc Thừa nhanh hơn.
Trong nháy mắt lao tới, đá Lục Liễu ngã sấp.
Một chân giẫm lên mặt hắn, lạnh giọng:
“Làm chuyện xấu đầy đầu, còn dám nói không biết gì?”
“Tôi thật sự không biết!”
“Nói nhảm! Không biết sao lại trốn?”
Cố Bắc Thừa đá thẳng vào bụng Lục Liễu, không hề nương tay.
Lục Liễu đau đến rú lên:
“Tôi… tôi trốn… là vì—”
Hắn nói cả nửa ngày không ra lý do, cuối cùng tức quá hét:
“Tôi báo cảnh sát! Tôi kiện các người!!”
Hắn vừa hét lên —
Thì đúng là trời gọi thì trời đến.
Cảnh sát thật sự tới rồi!
Thì ra là Cố Thiếu Đình đã sớm gọi cảnh sát đến kiểm tra bất ngờ.
Quán bar này đúng là ngông cuồng ngay dưới mí mắt thiên tử.
Trong tòa cao ốc thương mại sau hành lang bar, tụ tập đánh bạc, mại dâm, ma túy — thứ gì cấm là có mặt đủ.
Giờ phút này, hành lang la hét như quỷ khóc thần sầu.
Say rượu, phê thuốc, lả người — từng đám bị bắt quả tang.
Hôm nay cảnh sát như trúng số, bắt người còn nhiều hơn sắm Tết!
Lục Liễu lúc này bị đánh đến mặt mũi sưng vù.
Hắn đứng lên, mặt nhăn như mướp đắng, vẫn cố giữ cái chăn che chỗ hiểm,
“Thú vật! Cầm thú! Lũ khốn! Mấy người ức h.i.ế.p người già!”