Cố Bắc Thừa vừa đuổi đến nơi thì phát hiện cửa đã khóa.
Bị chặn ngoài cửa, anh tuy tủi thân nhưng chẳng làm gì được.
Anh gõ cửa “cốc cốc cốc”:
“Mặc Mặc, em nhốt anh ngoài này, anh biết ngủ đâu? Nào, mở cửa đi, mình nói chuyện chút. Em có thể chọn—em ngủ giường, anh ngủ đất, hoặc… mình cùng ngủ giường.”
Bên trong: “…”
Cố Bắc Thừa tiếp tục lảm nhảm:
“Hoặc… mình chẳng ngủ, cùng ngắm tuyết, ngắm sao, ngắm trăng, nói chuyện thơ văn, bàn chuyện nhân sinh triết học cũng được.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Bên trong: “…”
Vai Cố Bắc Thừa rũ xuống:
“Vợ ơi, em không ra, anh sẽ không khách sáo với cái cửa này đâu đó!”
Bên trong vẫn im lặng.
Đứng bên trong, Mặc Mặc nhìn cánh cửa gỗ tử đàn sang trọng mà có chút rùng mình.
Cái người đang nói ngoài kia… thật sự là cùng một Cố Bắc Thừa mặt lạnh âm u cô gặp sáng nay sao?
Mặc Mặc ngẩn người nhìn cửa, còn chưa phản ứng kịp thì…
Nghe thấy tiếng hét từ ngoài:
“Mặc Mặc, tránh ra! Anh sắp đánh nhau với cái cửa, đừng để bị vạ lây!”
Mặc Mặc: “…”
Cô rùng mình một cái, vội vàng kiềm nén cái cảm giác khó tả.
Vội vàng mở miệng:
“Bắc Thừa, anh nói là cho em ba ngày mà.”
“Đúng rồi, ba ngày anh sẽ không chạm vào em. Nhưng không thấy em thì không chịu được.”
Mặc Mặc: “…” Đây là cao dán chó sao…
Cô vò đầu rối rắm, đi tới đi lui trong phòng.
Chỉ nghe thấy bên ngoài, Cố Bắc Thừa “rầm” một tiếng đá vào cửa—cửa gỗ tử đàn run lên bần bật.
Tiếng động lớn khiến cả nhà họ Cố tưởng có chuyện gì, vội vàng chạy ra.
Chạy tới nơi thì hóa ra chỉ là Cố Bắc Thừa đang… đạp cửa.
Tô Như Lan nổi trận lôi đình, xông tới, tát cho con trai một cái vào lưng:
“Cố lão tứ, anh tạo phản rồi hả! Đạp cửa làm gì?”
Cố Bắc Thừa bị đánh nhưng không có phản ứng, mặt không đổi sắc:
“Cửa này ngăn con, không cho con gặp vợ.”
Tô Như Lan: “…”
Mặc Tiểu Nhụy: “…”
Cả nhà họ Cố: “…”
Tin đồn nhà họ Cố không có ai bình thường… hóa ra không phải là bịa đặt!
Tô Như Lan bực bội kéo tay con:
“Lão tứ, cửa nhà mình đắt lắm, đừng đổ lỗi cho nó.”
Cố Bắc Thừa lạnh mặt:
“Vậy ý mẹ là, con dâu mẹ nhốt con?”
Tô Như Lan: “…”
Mặc Tiểu Nhụy: “…”
Cả nhà họ Cố: “…”
Chuyện rõ ràng như vậy, anh còn giả ngốc hỏi à?
Cố Nam Cảnh nhìn không nổi nữa:
“Lão tứ, cậu không có não à!”
Anh kéo Cố Bắc Thừa ra khỏi cửa, lôi về phía phòng mình—phòng hai anh em là phòng cạnh nhau.
Cố Nam Cảnh không màng Cố Bắc Thừa phản kháng, kéo anh tới chỉ vào cửa sổ phòng:
“Từ ban công nhảy qua, đập kính ra là vào được!”
Tô Như Lan: “!!!”
Mặc Tiểu Nhụy: “!!!”
Cả nhà họ Cố: “!!!”
Tô Như Lan ôm n.g.ự.c thở dài:
“Trời ơi, cùng một bào thai mà sinh ra hai đứa thế này—một đứa điên, một đứa thần kinh!”
Bà chưa nói xong, thì thấy Cố Bắc Thừa đã chuẩn bị xông vào phòng.
May mà Cố Hoằng Thâm hôm nay cũng ở nhà, bước vài bước là bắt được cả hai thằng, mỗi đứa đá một phát vào mông, cuối cùng cũng kéo được chúng về thực tại.
Tô Như Lan lườm hai đứa con trai, quay đầu lại nở nụ cười hiền từ với con dâu.
Bà nói vọng qua cửa với giọng dịu dàng:
“Mặc Mặc à, Bắc Thừa nó sốt ruột quá thôi. Mấy năm nay nó tìm con đến phát điên, đầu óc cũng không được như trước. Con đừng giận nó, nó sai gì, mẹ giúp con đánh nó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong phòng im lặng một lúc.
Mới nghe thấy giọng Mặc Mặc:
“Mẹ, con không giận… chỉ là… bây giờ con… không ổn lắm…”
Giọng cô run run, nghẹn ngào hít mũi:
“Con… con không thể…”
Chưa nói xong, đã thấy cô uất ức như thể chịu oan thiên đại.
Tô Như Lan nghe xong, vội vã an ủi:
“Không sao, Mặc Mặc yên tâm. Mẹ sẽ dạy dỗ thằng tứ cẩn thận. Nó nghe lời con mà, đừng sợ! Tương lai dài mà, rồi mọi chuyện sẽ ổn!”
“Vâng… cảm ơn mẹ…”
Mặc Mặc dịu đi chút, trong giọng có ý cười.
“Mẹ, con đưa Tiểu Kim Tử đi ngủ trước, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm nhé. Mẹ ngủ ngon, Bắc Thừa ngủ ngon.”