Ta Ở Kinh Thành Bán Bánh Bao

Chương 12: Ngoại Truyện Thẩm Linh (1)



Ta biết Nguyễn Ngu và ta đã đính ước từ khi còn rất nhỏ.

Hai nhà bọn ta chỉ cách nhau một bức tường.

Mẫu thân ta và mẫu thân nàng là bạn thân, phụ thân ta và phụ thân nàng lại cùng ở trong quân, việc hai nhà có mối quan hệ tốt là lẽ tự nhiên.

Nguyễn Ngu là một người hoạt bát, hiếu động, bức tường viện kia thật ra cũng chỉ như vô hình.

Vào ngày xuân, khi ta luyện chữ, viết "gạt tuyết tìm xuân, đốt đèn nối ngày".

Nàng nhìn ta có vẻ suy tư, nửa đêm nằng nặc đòi châm đèn cho ta.

Kết quả chưa đến giờ Tuất nàng đã ngủ say sưa, nước dãi chảy ròng ròng, nến đổ làm hỏng ba mươi trang đại tự ta phải nộp cho tiên sinh còn chưa nói.

Nàng còn suýt nữa làm cháy sém lông mày của mình, sợ hãi khóc ré chấn rung trời đất.

Kết quả là ta vừa phải thức đêm bù chữ, vừa bị mẫu thân mắng mỏ vì không trông coi tốt muội muội.

Còn nàng thì sao, ôm một cây kẹo hồ lô gặm ngon lành.

Mùa thu, khi ta luyện b.ắ.n cung, phụ thân yêu cầu ta phải giữ cây cung nửa canh giờ không được động đậy.

Ta nhắm mắt lại, cố gắng giữ vững tư thế không bị biến dạng.

Mỗi bước mỗi xa

Nàng ở bên cạnh ríu rít, lúc thì nói đi bắt côn trùng, lúc thì nói đi mò cá, luôn muốn dụ ta ra ngoài chơi.

Ta thực sự thấy rất phiền, liền quát nàng một tiếng, bảo nàng đi ra xa một chút.

Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt to như quả nho của nàng đã đong đầy nước mắt rồi bỏ chạy.

Ta ngược lại thấy có chút không đành lòng.

Nhưng ngày hôm sau, nàng lại cùng với Nguyễn Lâm. Lợi dụng lúc ta luyện công, cắm ba cái lông gà lên đầu ta, khiến ta cứ thế mà đi lại bên ngoài suốt cả ngày.

Nàng còn nói năng hùng hồn, bảo ta tên là Thẩm Linh, cắm lông gà là rất hợp.

Sau đó, cả mùa thu năm đó ta đều bị đám trẻ con phiền phức ở đầu ngõ gọi là "gà trống".

Ta còn chưa tức giận, nàng ngược lại đã giận điên lên.

Kéo lê một thanh đại đao mà nàng căn bản không thể cầm nổi, xông vào nhà những đứa trẻ đó, dọa chúng sợ đến mức không dám hé răng nữa.

Ta hỏi nàng có phải vì muốn trút giận giúp ta hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng nói: "Nếu huynh là gà trống, vậy chẳng phải muội thành gà mái rồi sao, cái tên này thật là quá quá quá khó nghe!"

Ta bỗng nhiên đỏ mặt, nàng còn đuổi theo hỏi ta có phải bị sốt rồi không.

Đúng là một khúc gỗ.

---

Năm tám tuổi, nửa đêm nàng cắt b.í.m tóc của ta.

Năm mười tuổi, nàng đục một cái lỗ chó trên tường nhà ta.

Mỗi lần bị ta bắt được, nàng chỉ biết giả vờ làm ra vẻ vô tội, nũng nịu nói một câu: "Nguyễn Nguyễn sai rồi mà, muốn phạt thì phạt A Lâm ấy mà~ Đệ ấy là đệ đệ ruột của muội mà, lỗi của tỷ do đệ gánh, rất hợp lý thôi~"

Ta thật sự vừa tức vừa buồn cười.

Cứ thế, đông qua hè đến, nhìn hai cái đầu lông lá luôn xuất hiện trên bức tường viện, ta cũng dần quen với cuộc sống ồn ào.

Năm mười một tuổi.

Nàng lén lút nhìn ta tắm còn vẽ tranh, bị ta phát hiện, trong lúc hoảng loạn đã dùng bút lông đ.â.m vào n.g.ự.c ta.

Khiến trên người ta đến giờ vẫn còn lại một vết sẹo nhỏ như nốt ruồi son.

Ta tức giận hỏi nàng: "Nguyễn Ngu, muội có biết nam nữ đại phòng hay không?"

Nàng ngược lại chẳng hề bận tâm: "Dù sao thì huynh sớm muộn gì cũng là tướng công của muội, bây giờ muội cứ coi như là luyện vẽ huynh thôi, huynh không phải cũng thường xuyên vẽ muội sao?"

"Sao có thể giống nhau được?"

"Có gì mà không giống?"

Ta vốn tưởng Nguyễn Ngu cả đời cũng sẽ cứ như vậy mà sống động ồn ào trôi qua, cho đến khi mẫu thân của Nguyễn Ngu qua đời.

Đó là một ngày mùa thu, bệnh phổi của Nguyễn phu nhân cuối cùng cũng không thể cứu chữa được.

Nguyễn Ngu và Nguyễn Lâm ngồi xổm trước cửa nhà, ta tưởng nàng sẽ như hồi nhỏ mà khóc lóc ầm ĩ không chịu tiễn mẫu thân đi.

Nhưng nàng chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y Nguyễn Lâm, lặng lẽ rơi lệ, như một quả lê non đã rút cạn nước:

"A Linh ca ca, có phải sẽ không còn ai che chở cho muội nữa không?"

Tim ta không thể kiểm soát được mà xoắn lại thành một mớ bòng bong: "Ta sẽ."

Ta nghe thấy giọng nói kiên định của chính mình: "Nguyễn Nguyễn, ta sẽ."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com