Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh

Chương 9



13

 

Nàng nghẹn ngào mấy lần, rồi bật khóc:

 

“Chẳng lẽ là tỷ sao? Nếu tỷ không muốn gả cho Phương công tử, muội có thể thay tỷ xuất giá… Cớ gì phải hủy hoại danh tiếng của muội? Sau này muội còn biết lấy gì đối mặt với thế gian đây?”

 

Một chậu nước bẩn hất thẳng lên người ta.

 

Ta tức đến bật cười.

 

“Tỷ cười gì? Không nhận? Muội là một nữ nhi khuê phòng, làm sao biết mấy thủ đoạn đó? Sao lại phải hại mình để đi lấy một kẻ ngốc chứ?”

 

Nữ nhi khuê các tất nhiên chẳng biết những mánh lới kia.

 

Nhưng thứ "nữ nhi" này là quỷ đội lốt người đã sống qua một kiếp — thủ đoạn muôn hình vạn trạng, thiếu sao được?

 

Lâm Phù làm ra vẻ bị xúc phạm sâu sắc, đảo mắt quanh phòng, bỗng đẩy mẫu thân ra rồi lao về phía cột nhà:

 

“Chi bằng ta chếc tại đây để chứng minh sự trong sạch!”

 

Ngay cạnh cột là Lạc Chiêu Minh, hắn vội ngăn nàng lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía ta.

 

Ta đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nhìn họ diễn.

 

Ta vốn chẳng mong Lạc Chiêu Minh có đầu óc phân biệt trắng đen — nếu hắn thực sự minh mẫn, đã chẳng bị Lâm Phù, một kẻ đầu óc toàn rơm rạ, chê là “kẻ vô dụng”.

 

“Chờ hỏi rõ rồi chếc cũng chưa muộn. Phương công tử còn chưa tỉnh, đợi huynh ấy tỉnh lại rồi hỏi cho minh bạch.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Lâm Phù cụp mắt, con ngươi đảo nhẹ:

 

“Nhưng hắn là người ngốc... Lời nói ra làm sao tin được?”

 

Ta nhịn không được, hừ một tiếng:

 

“Ngốc thì sao? Vừa rồi còn tự mình đập cửa chạy đi tìm người, chạy rất nhanh, hiển nhiên chưa đến nỗi hồ đồ, đường vào phòng muội thì tự muội không nhớ?”

 

Lâm Phù như hơi loạng choạng, chân mềm nhũn, Lạc Chiêu Minh đang đỡ nàng thì tay bất giác siết lại.

 

Phụ thân bước vào, sắc mặt đen sì, nhìn Lâm Phù đầy phẫn nộ, giơ tay tát mạnh:

 

“Sao ta lại nuôi ra một đứa con gái như ngươi!”

 

Lâm Phù ôm mặt, nước mắt lã chã, ánh mắt không dám tin phụ thân lại ra tay với mình.

 

“Cha... không phải con làm mà...”

 

Phụ thân run rẩy chỉ vào nàng:

 

“Không phải ngươi làm? Vậy nha hoàn gác cửa là gác cho ai? Phù nhi, ngươi hồ đồ quá rồi!”

 

Ông đưa tay lau mặt, dài giọng thở than:

 

“May mà chưa xảy ra chuyện lớn... Chuyện này không ai được phép hé nửa lời.”

 

Ta khẽ nhíu mày — phụ thân định... nhẹ nhàng cho qua như vậy?

 

“Nhưng mà...”

 

Phụ thân nghiêm giọng ngắt lời:

 

“Đủ rồi, không ai được nhắc lại nữa!  

Nhược nhi, Phương công tử thân cận con, con hãy trấn an hắn, đừng để hắn nói linh tinh, chuyện này liên quan đến thanh danh con, cũng liên quan đến thể diện cả nhà ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Còn về Lâm Phù... đêm nay đưa vào đạo quán.”

 

Lâm Phù không còn giấu diếm, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, run rẩy dựa vào Lạc Chiêu Minh.

 

Phụ thân sốt ruột quay lại mắng ta:

 

“Còn chưa đi?”

 

Ta mở miệng, giọng lạnh như băng:

 

“Cha, muội ấy dụ dỗ vị hôn phu của con, còn dám vu oan cho con, vậy mà con còn phải thay muội che giấu?”

 

“Con là tỷ tỷ nó, giúp đỡ một chút chẳng phải lẽ thường sao?  

Chuyện này cũng không còn là việc giữa hai đứa các con nữa, nó liên quan đến thể diện của cả nhà họ Lâm — đây là cách giải quyết tốt nhất rồi.”

 

Ta nhếch môi cười lạnh:

 

“Vậy nếu một ngày nào đó muội ấy muốn giếc con mà chưa kịp ra tay, cha cũng sẽ nói ‘may mà chưa thành án mạng’, rồi lại dặn dò che giấu như bây giờ?”

 

Phụ thân mím môi thật chặt, quay đầu tránh ánh mắt ta:

 

“Dù sao con cũng sắp gả đi rồi, sống tốt bên nhà chồng là được... cũng chẳng cần nghĩ đến phụ thân này nữa.”

 

Không khí như đông cứng lại.

 

Mẫu thân rơm rớm nước mắt bước tới, nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vỗ về:

 

“Nhược nhi, con đừng trách cha con. Cha con cũng đau lòng cho con, nhưng còn phải nghĩ cho cả nhà… Con hiểu chuyện một chút, được không?”

 

Đúng lúc đó, cửa vang lên tiếng bước chân nặng nề.

 

Phương Vi An vịn khung cửa, thân thể vẫn còn yếu, đứng không vững.

 

Hắn đưa mắt nhìn khắp trong phòng, giọng khàn khàn mà rõ ràng cất lên:

 

“Không được.”

 

14

 

Phương Vi An bước đi trông có vẻ rất tốn sức, đến khi cách ta một bước thì dừng lại, đưa mắt đảo qua khắp căn phòng, chỉ vào Lâm Phù nói:

 

“Có người gọi ta đến đây, nói rằng tỷ tỷ đang tìm ta.  

Người đó mặc giống tỷ tỷ, nói nàng ta chính là tỷ tỷ, nhưng ta biết không phải.”

 

“Ta muốn đi, nàng ta ôm chặt lấy eo ta không buông.  

Trong phòng oi bức, ta thấy khó chịu.  

Nàng ta còn muốn cởi y phục của ta, ta đành phải trói nàng ta lại.”

 

“Nàng ta lại dụ ta, nói rằng nàng ta không thua gì tỷ tỷ, rằng tỷ tỷ không hiểu phong tình, không ai thích.  

Ta không muốn nghe, nên bịt luôn miệng nàng ta lại.”

 

“Ta chán ghét nàng ta.  

Cha từng dạy ta, loại người không biết liêm sỉ như vậy, phải bị trừng phạt.  

Ta sẽ không giấu.”

 

Giọng nói tuy còn ngây ngô, nhưng từng lời rõ ràng, mạch lạc, không chút hoảng loạn.

 

Cả phòng im lặng như tờ, ai nấy đều bị lời hắn làm chấn động.

 

Đột nhiên, một tiếng cười lạnh vang lên.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com