Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh

Chương 11



Cha đau lòng Lâm Phù, giận ta vì không "biết điều", trong lòng đã sớm mặc định là lỗi của ta.

 

“Cha, nếu ngày đó khi bàn chuyện hôn nhân, Lâm Phù nói nàng muốn gả, cha sẽ chọn nàng đúng không?”

 

Cha suy nghĩ một lúc, rồi đáp:

 

“Nếu là nó tự nguyện, thì tác thành cho nó cũng có gì không đúng?”

 

Ta khẽ thở dài:

 

“Hôn ước rơi vào con là vì Lâm Phù nói mình không muốn.  

Cha chưa từng hỏi ý con một lời.”

 

“Con từ trước đến nay chưa từng tranh giành với muội muội, nay vì mấy chuyện vặt đã nhỏ nhen như vậy, thật chẳng ra dáng đại tỷ.”

 

Ta im lặng hồi lâu, rồi bật cười nhạt:

 

“Chuyện nhỏ con không so đo, nhưng nàng ta bôi nhọ thanh danh con trước mặt mọi người, cha lại coi như không có gì.  

Xem ra, cha chẳng đặt con trong lòng.”

 

“Dạy con như cha, Lâm Phù bị đánh đến thế, cũng là tự làm tự chịu.”

 

Đây là lần đầu tiên ta dám cãi lại cha.

 

“Vô lễ!”

 

Mặt ông đỏ bừng, bàn tay siết chặt bên người, rõ ràng đang kiềm chế cơn giận.

 

Ta liếc qua một cái, rồi xoay người rời đi.

 

Ánh chiều tà đã nghiêng bóng xuống hành lang.

 

Trên đường quay về tiền sảnh, ta thấy có người đang đứng lặng nhìn nhành hoa trước mặt.

 

Nhận ra ánh mắt ta, Phương Vi An lập tức đổi nét mặt, từ vô cảm thành rạng rỡ:

 

“Tỷ…”

 

Ta lạnh giọng ngắt lời:

 

“Phương công tử, giả ngốc… thú vị lắm sao?”

 

15

 

Sắc mặt Phương Vi An khựng lại, khẽ chớp mắt.

 

Ta nhìn thẳng vào hắn:

 

“Huynh còn định tiếp tục giả vờ sao?”

 

Ta không quên được tiếng “Lâm Nhược” hắn gọi khi chạy ra từ trong phòng lúc trước.

 

Thần sắc hắn trở nên lúng túng, như thể không muốn nói nhiều.

 

Ta đợi một lúc, rồi bước ngang qua hắn:

 

“Vậy thì để ta đi hỏi bá phụ bá mẫu một tiếng.”

 

Người bên cạnh như giật mình, vội vàng kéo lấy khuỷu tay ta.  

Ta ngoái đầu nhìn, hắn mím môi, vội vàng thu tay lại, rồi cúi đầu thấp giọng nói:

 

“Ta không cố ý giấu nàng.  

Lúc đầu ta thật sự ngã va đầu, thần trí rối loạn — nhưng chỉ là tạm thời.  

Đến khi hồi phục, thì cha mẹ đã bị một tên đạo sĩ lừa, cùng nhà nàng lập xong hôn ước… mà lại là với nàng…  

Cho nên ta không dám nói rõ.  

Thật ra… họ cũng không biết ta đã tỉnh táo lại.”

 

“Vì sao phải giấu?”

 

Hắn liếc nhìn ta một cái, dường như ngại ngùng không tiện nói.

 

“Chỉ là… ta nhận ra, nàng có vẻ hòa hợp với ta lúc còn ngốc hơn.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Trước đó… nàng hầu như chẳng nói chuyện với ta.”

 

Ta thoáng sững sờ.

 

Phương Vi An đứng thẳng người, quay đầu nhìn sang nơi khác:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Hơn nữa… hôn ước của ta với nàng vốn vì ta đầu óc có vấn đề, nếu ta đột nhiên bình phục, e rằng… việc thành hôn sẽ…”

 

Ta khẽ nhích người, chạm vào ánh mắt hắn:

 

“Huynh thực sự… muốn cưới ta đến vậy sao?”

 

Hàng mi hắn khẽ run lên, rồi nhẹ nhàng gật đầu:

 

“Ừm.”

 

“Vì sao?”

 

Hắn ngẩng đầu, vẻ kinh ngạc như không tin nổi ta lại hỏi điều đó, rồi bật cười dở khóc dở cười:

 

“Nàng còn hỏi vì sao ư?”

 

Hắn cười gì chứ?

 

Hắn không trả lời, mà hỏi ngược lại:

 

“Trước kia nàng đã đồng ý đính hôn với ta —  

Giờ ta đã khỏe lại,  

Nàng… còn bằng lòng không?”

 

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, ta tự dưng cảm thấy không được tự nhiên, bèn quay đầu nhìn về vườn hoa phía xa.

 

Hắn lại cất lời:

 

“Mỗi khi ở bên ta, nàng luôn thích nhìn hoa.”

 

Giọng hắn có phần trách móc.

 

Ta nghiêng mắt nhìn hắn:

 

“Chẳng phải huynh trước đây cũng chỉ nhìn hoa mà không nhìn ta sao?”

 

Hắn lúng túng:

 

“Ta… ta không biết phải nói gì…  

Chỉ cần nhìn thấy nàng, liền không thốt nên lời.  

Hơn nữa, cứ nhìn nàng mãi, người ta lại tưởng ta là kẻ háo sắc mất thôi…”

 

Cho nên… hai ta mới giống hai khúc gỗ vô tri, đứng trong rừng đào, cách nhau một khoảng, ngây ngốc ngắm hoa.

 

Ta cúi đầu, khẽ bật cười.

 

“Vậy… nàng còn bằng lòng không?  

Nếu nàng không muốn… ta sẽ…”

 

“Huynh sẽ… hủy hôn sao?”

 

Hắn khẽ mím môi, như có phần trẻ con mà cúi thấp đầu:

 

“Ta cũng không muốn hủy.”

 

Ta đưa tay khẽ vê một cánh hoa, giọng nhẹ nhàng:

 

“Hoa viên của Phương phủ, ta vẫn chưa ngắm kỹ.  

Hẳn là rất đẹp.”

 

16

 

Ta không rõ Phương Vi An đã nói thế nào mà che mắt được lão gia nhà họ Phương.

 

Ông ấy không hề hay biết những chuyện xảy ra trong tiệc sinh thần, vẫn tiếp tục chuẩn bị hôn sự như thường.

 

Lâm Phù bị đưa tới đạo quán Thanh Huyền, cũng không còn điên cuồng như trước. Chính ta là người tự mình đưa nàng tới.

 

Nàng thân mang thương tích, thỉnh thoảng vén rèm xe nhìn ra ngoài, như thể đang chờ đợi điều gì.

 

Sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn, miệng lẩm bẩm điều gì không rõ, nhưng tiếng lòng nàng thì ta nghe rõ mồn một:

 

“Biểu ca không tới tìm ta sao?”  

“Huynh ấy thật sự giận ta rồi sao? Trước đây rõ ràng nghe lời ta như vậy…”  

“Rõ ràng trước kia huynh ấy nghe lời ta đến thế, sao giờ có thể không cần ta?”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com