La Vân Khỉ đưa tay đỡ lấy Hàn Diệp, vừa chạm tới đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.
Nàng không khỏi khẽ nhíu mày:
“Chàng uống rượu rồi sao?”
Hàn Diệp nắm lấy tay nàng, nghiến răng đáp:
“Không sao... nghỉ một lát là ổn rồi.”
Nghe hơi thở của hắn trầm trọng, La Vân Khỉ không nhịn được ngẩng đầu nhìn kỹ.
Chỉ thấy đôi mắt hắn m.ô.n.g lung mờ mịt, trong đó ánh lên sắc màu mà nàng từng quá đỗi quen thuộc.
Lòng nàng chợt run rẩy, ký ức trong sách cũ tức thì hiện về…
Hàn Mặc và Hàn Dung đã chạy từ trong nhà ra.
“Đại ca, huynh về trễ quá rồi! Tẩu tẩu đã chờ huynh rất lâu đó.”
Trông thấy vẻ say lảo đảo của Hàn Diệp, gương mặt non nớt của Hàn Mặc liền trở nên nghiêm nghị.
Hàn Dung cũng chẳng lấy gì làm vui, khuôn mặt tròn trịa bỗng trở nên lạnh nhạt.
“Đại ca đã ăn rồi ư? Tẩu tẩu vẫn còn đang ôm bụng đói chờ huynh kìa…”
Trong đầu Hàn Diệp như có sương mù bao phủ, luồng nhiệt cuồn cuộn trong cơ thể chẳng thể nào ép xuống.
Hắn đưa tay ôm lấy trán, khó nhọc nói:
“Ta… đi nghỉ một lát… các ngươi ăn trước… đừng đợi…”
Thấy hắn khó chịu như vậy, La Vân Khỉ vội xua tay ra hiệu cho hai tiểu hài tử.
“Hai đứa ăn trước đi, ta sẽ tới sau.”
Nàng nói rồi liền dìu Hàn Diệp vào phòng nghỉ.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307 *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
“Chàng rốt cuộc bị sao vậy?”
Hàn Diệp ngã vật lên giường, giọng khàn khàn đáp:
“Mặc kệ ta… không sao cả…”
Nghe hơi thở dồn dập nơi cánh mũi, La Vân Khỉ sinh lòng nghi ngờ.
Sợ hắn phát bệnh, nàng do dự một lúc rồi vươn tay chạm nhẹ trán hắn.
Nào ngờ vừa chạm tới, nàng giật mình kinh hãi.
Nóng… đến mức như thể có thể luộc chín trứng!
Ngón tay lạnh mát của nàng khiến thân thể Hàn Diệp khẽ run, hắn luống cuống đẩy nàng ra:
“Ra ngoài đi… ta… thật sự không sao…”
La Vân Khỉ chau đôi mày thanh tú, đứng bên giường cúi đầu nhìn hắn.
Không rõ hắn có phải trúng dược như trong nguyên tác, hay là đang phát sốt thật sự. Nàng đắn đo một lúc rồi kéo chăn đắp lên cho hắn.
“Vậy chàng nghỉ một lát, thiếp đi pha chén trà giải rượu cho chàng.”
Hàn Diệp chỉ hừ một tiếng, siết chặt chăn lại.
La Vân Khỉ ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn toàn thân run rẩy không thôi, nỗi lo trong lòng lại dâng lên.
Từ sau khi nhập vào thế giới này, tuy cốt truyện chính chưa thay đổi, nhưng từng chi tiết đã sớm lệch khỏi quỹ đạo. Hàn Diệp nhập học sớm, vận mệnh của Lưu Thành Vũ và Tạ Tường Vi cũng đã khác xưa vì nàng.
Nàng không còn biết câu chuyện sẽ đi tới đâu nữa. Nếu thật sự Hàn Diệp bệnh, chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới việc học hành sao?
Nghĩ tới đại nghiệp tương lai của mình, nàng lại đưa tay lần nữa sờ lên trán hắn.
Chẳng ngờ cổ tay liền bị bàn tay thô ráp nhưng mạnh mẽ của Hàn Diệp nắm chặt.
Lúc này, Hàn Diệp đã bị dược tính đốt cháy đầu óc. Vừa rồi suýt nữa lỡ tay tạo thành sai lầm lớn. May mà hắn còn giữ được một tia lý trí, nhận ra người trước mắt là Quan Tuyết Yến liền đẩy nàng ta ra, lảo đảo chạy tới nhà mới của La Vân Khỉ.
Một phen xáo động ấy, men rượu và dược tính lại bốc lên.