“Giữa thanh thiên bạch nhật mà toan cưỡng ép dân nữ, tội này ngươi chịu nổi ư?”
Nhà Lý Thận tuy có chút tiền của, song phàm là dân đen, dẫu có tiền cũng e ngại quan phủ, lập tức co vòi:
“Thiếu gia tha mạng, tiểu nhân chỉ là đùa giỡn đôi câu, nào có dã tâm gì đâu.”
Phương Lộc Chi quay sang hỏi:
“La cô nương, cô nói sao?”
La Vân Khỉ trừng mắt nhìn Lý Thận:
“Để lại danh tính, rồi cút.”
Dù gì nàng cũng đã biết hắn là người của Thiên Thừa Thư Viện, muốn trốn cũng trốn chẳng khỏi.
Lý Thận như được đại xá, vội khai rõ họ tên rồi co giò bỏ chạy.
Phương Lộc Chi đưa mắt ghét bỏ nhìn theo bóng dáng hắn, rồi dịu giọng bảo:
“Cô nương không nên tha cho hạng người đó dễ dàng như vậy.”
La Vân Khỉ mỉm cười:
“Chuyện gì có thể bỏ qua thì cứ bỏ qua, hắn cũng chưa thật sự làm gì ta, sao phải dây dưa không dứt?”
Thấy nàng khoan dung rộng lượng, Phương Lộc Chi càng cảm thấy nàng lương thiện đáng mến.
E ngại nàng sinh nghi, hắn chỉ hàn huyên đôi câu rồi cáo từ rời đi.
Tiểu tư đi theo bật cười:
“Thiếu gia, người hôm nay nhớ nhung cả buổi sáng, sao lại không lưu lại lâu hơn chút nữa?”
Phương Lộc Chi lườm gã:
“Ngươi thì biết gì.”
Đoạn khẽ cười một tiếng, rồi thẳng hướng nha môn mà đi.
Tiểu tư hấp tấp theo sau, nói thêm:
“Vừa rồi tiểu nhân nghe người ta bảo, kẻ kia là học sinh Thiên Thừa Thư Viện. Mà hình như tướng công của La cô nương cũng là người đọc sách ở nơi đó.”
Phương Lộc Chi lập tức dừng bước:
“Lời ấy là thật?”
Tiểu tư gãi đầu đáp:
“Hẳn là thật, do nha dịch trong huyện đường nói mà.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Phương Lộc Chi hơi nhướng mày, mỉm cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hay lắm, vậy chúng ta cũng nên đến đó dạo chơi mấy ngày…”
Bên kia, Lý Thận đã hổn hển chạy về Thiên Thừa Thư Viện, một bên má sưng đỏ.
Quan Tuyết Yến đang ngồi tẻ nhạt bên hành lang cho cá ăn. Vì sự có mặt của nàng ta ảnh hưởng đến sự chuyên tâm của đám thư sinh, nên đã bị phụ thân đuổi ra ngoài.