Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 112: Đi Quyến Rũ Kẻ Họ Hàn Kia



“Chậc chậc, bản lĩnh cũng không tồi, lại dám mở cửa hàng buôn bán!”

La Kim Quế khoanh tay sau lưng, thong dong đi một vòng trong tiệm, gương mặt son phấn dày tới nửa tấc, như muốn ngẩng đầu lên trời.

La Vân Khỉ lúc này mới nhớ ra, sòng bạc nhà La Kim Quế hẳn cũng đã khai trương rồi.

Miệng thì lạnh lùng cất tiếng:

“Liên quan gì đến ngươi? Muốn mua thì mua, không mua thì xin mời cút.”

La Kim Quế hừ một tiếng khinh miệt:

“Chưa từng nghe có đạo lý mở cửa hàng mà đuổi khách. Cho dù không mua, lẽ nào không được nhìn một cái?”

Hôm nay, nàng ta mang theo hai tên thủ hạ, lại thấy Hàn Diệp chẳng có mặt ở cửa tiệm, lập tức xem thường La Vân Khỉ chẳng ra gì.

La Vân Khỉ lập tức bước ra, chắn ngay trước mặt nàng ta:

“Không được nhìn. Chỗ này không hoan nghênh ngươi.”

La Kim Quế nhếch môi cười lạnh:

“Bổn cô nương cứ nhìn đó, ngươi làm gì được ta?”

Hai tên hầu cận liền tiến tới, một trái một phải, kẹp La Vân Khỉ vào giữa.

Tạ Tường Vi vội vã chạy lại, cố nén sợ hãi mà hỏi:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Cô nương, rốt cuộc ngươi muốn mua gì?”

Thấy nàng run giọng, La Kim Quế càng được đà, thẳng tay xô Tạ Tường Vi ra một bên.

“Cút qua một bên cho ta!”

Hàn Dung lập tức nhào tới, ôm chặt lấy chân La Kim Quế, trợn tròn đôi mắt nhỏ hét lên:

“Người xấu! Sao ngươi lại đẩy tẩu tử của ta?”

La Vân Khỉ sợ Hàn Dung bị thương, vội bế bé lên.

“Dung nhi ngoan, đừng nói gì.”

La Kim Quế hừ lạnh:

“Con oắt con, coi như ngươi tránh nhanh!”

Tạ Tường Vi bị xô trúng kệ trưng bày táo đỏ, mấy quả táo đỏ au lăn xuống đất.

La Kim Quế nhặt một quả lên, thấy lạ lẫm liền chỉ tay sai khiến:

“Đem hết mấy thứ này gói lại cho ta!”

La Vân Khỉ lạnh giọng:

“Một lượng bạc.”

La Kim Quế cười khẩy:

“Chớ mơ tưởng. Một đồng ta cũng không thèm trả cho tiện nhân nhà ngươi. Đi!”

“Đứng lại cho ta!”

La Vân Khỉ đặt Hàn Dung xuống đất, giang tay chắn trước cửa.

Ngày đầu khai trương đã gặp loại người ăn vạ, sau này còn buôn bán gì nữa?

La Kim Quế khoanh tay ra lệnh:

“Đẩy nó ra!”

Hai tên hầu cận lập tức xông lên, như hổ đói mà đẩy La Vân Khỉ sang một bên.

Nhìn ba người kia ung dung rời đi, La Vân Khỉ giận tới mức nghiến răng ken két.

Tạ Tường Vi siết tay, thấp giọng nói:

“Đại tỷ, hay là… để muội đi tìm nhị ca nhé?”

“Không cần. Dù sao đồ vẫn còn. Hôm nay mới mở hàng, tạm nhẫn nhịn nàng ta một lần.”

Nàng còn dặn Hàn Dung không được kể chuyện này cho Hàn Diệp, bởi đã từng buôn bán, nàng hiểu rõ: tức giận sẽ làm hỏng chuyện mua bán, nhất là ngày đầu khai trương.

Cố gắng hết sức mới áp xuống cơn giận.

La Kim Quế… sớm muộn gì ta cũng bắt ngươi phải khóc!

Thề xong, La Vân Khỉ lại bày thêm vài quả táo mới lên kệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉnh lại tâm trạng, rồi cùng Hàn Dung ra đứng trước cửa hàng rao hàng mời khách.

Vì hàng hóa phong phú, giá lại rẻ, chỉ trong buổi sáng đã bán được hơn bảy mươi đồng bạc, nhiều thứ thậm chí bán sạch. Vì siêu thị phải chờ đến nửa đêm mới “làm mới kho hàng”, nên nàng bèn giúp Tạ Tường Vi rao hàng bán giày.

Khi chợ tan, giày của Tạ Tường Vi cũng bán hết, cửa hàng không còn mấy món, La Vân Khỉ bèn quyết định đóng cửa, thuận tiện cùng Tạ Tường Vi đi lấy vải vụn như thường lệ.

Lúc đang đóng cửa, cảm giác gai lạnh nơi lưng lại nổi lên lần nữa.

Ngoảnh đầu nhìn, nhưng chẳng thấy bóng dáng khả nghi nào, nàng liền kéo Tạ Tường Vi đi tiếp.

Vì thường xuyên đến lấy vải vụn, họ đã thành khách quen của lão chưởng quầy. Như thường lệ, La Vân Khỉ không lấy không, mà còn mang chút hàng đổi cho lão.

Tạ Tường Vi cõng bao vải, trong lòng lại dâng trào nỗi hổ thẹn.

Vừa rồi La Vân Khỉ bị kẹp hai bên, nàng thậm chí không dám giúp một tay, ngay cả đứa trẻ sáu tuổi còn dũng cảm hơn, khiến nàng thấy mình không xứng làm “tam muội”. Trong lòng âm thầm thề: nếu có lần sau, dù có liều mạng, cũng không để đại tỷ chịu ấm ức nữa!

La Vân Khỉ biết tính Tạ Tường Vi nhút nhát, trong lòng chưa từng trách móc, bởi mỗi người có bản tính riêng, đâu thể bắt ai cũng mạnh mẽ như mình.

Ra khỏi chợ, nàng dặn dò:

“Muội về nghỉ sớm đi, mai khỏi phải đến sớm thế, ngủ thêm một chút.”

Thấy La Vân Khỉ mỉm cười dịu dàng nhìn mình, Tạ Tường Vi càng thêm áy náy, đỏ mặt tía tai gật đầu, rồi quay người bước đi.

Nhìn theo bóng dáng nàng khuất dần, La Vân Khỉ khẽ thở dài.

Nữ tử như Tạ Tường Vi, hiền hòa như nước, mới xứng gọi là "nữ nhi". Còn nàng… đời này e là chỉ đáng làm “giả nam” như mẹ hay mắng.

Cùng lúc ấy, cách đó không xa, trong một cỗ xe ngựa tĩnh lặng, có hai nữ nhân – một già một trẻ – đang nghiến răng nhìn về phía La Vân Khỉ.

Hai người này chẳng phải mẫu tử La Kim Quế, mà chính là mẫu thân của Lý Thận, cùng một nữ tử trẻ tuổi vận la y màu tử sắc, chính là Lý Hương.

Lão phụ nhân cắn răng nghiến lợi, giọng đầy căm hận:

“Chính là con tiện nhân kia hại c.h.ế.t ca ca con! Nếu chẳng phải nó lẳng lơ quyến rũ đại ca con, thì sao đại ca con lại mất mạng? Hương nhi à, mẫu thân chỉ có mình con là nhi nữ, nếu con không báo được thù cho đại ca, mẫu thân c.h.ế.t cũng không nhắm mắt!”

Lý Hương siết chặt tay, gằn từng tiếng:

“Mẫu thân yên tâm, Hương nhi nhất định khiến nàng ta tan cửa nát nhà, thay đại ca báo thù trả hận!”

Mẫu thân Lý Thận lau lệ, lạnh giọng dặn:

“Ta muốn con quyến rũ kẻ họ Hàn kia, sau đó tìm cơ hội g.i.ế.c hắn, rồi giá họa lên đầu La Vân Khỉ!”

Lý Hương hung hăng gật đầu, trong mắt đầy sát ý:

“Mẫu thân cứ yên tâm, dù có dùng thủ đoạn gì, Hương nhi cũng sẽ khiến mẫu thân toại nguyện!”

“Được, nữ nhi ngoan của ta, quả nhiên không uổng công ta nuôi dưỡng con. Nếu cần gì, cứ việc nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ dốc hết sức vì con…”

Mà lúc này, La Vân Khỉ vừa khéo dắt theo Hàn Dung đi ngang qua xe ngựa, lại hoàn toàn không biết trong xe đang ẩn giấu một vầng sát khí thâm độc.

Nàng tâm trạng khoan khoái, vừa về tới cửa nhà đã dặn kỹ Hàn Dung:

“Tuyệt đối không được kể với Hàn Diệp chuyện La Kim Quế tới cửa gây sự hôm nay.”

Hàn Dung ngơ ngác gật đầu, ngoan ngoãn theo nàng bước vào trong sân.

Chỉ thấy Hàn Diệp tay cầm sách, một tay đặt sau lưng, đang đứng nơi sân vắng đọc sách nhỏ nhẹ.

Một thân áo dài màu lam, dáng vóc cao gầy mà rắn rỏi, vai rộng eo thon, tư thế ung dung mà không mất phần quý khí. Từng cử chỉ, từng ánh mắt đều toát lên vẻ thư sinh trầm ổn, khí độ bất phàm.

La Vân Khỉ không dám quấy rầy, lặng lẽ dắt Hàn Dung vào trong nhà.

Mãi đến khi nổi lửa bếp, Hàn Diệp mới hay La Vân Khỉ đã về. Nghĩ nàng bôn ba mệt mỏi, bèn chủ động xin đi đón Hàn Mặc.

Vừa ra tới cửa, đã bị La Vân Khỉ gọi khẽ:

“Chàng ở nhà đọc sách là được, thật sự không cần tới thư viện sao?”

Hàn Diệp cúi mắt, mỉm cười ôn hòa:

“Những sách này đã đủ dùng, dù đến thư viện, học cũng là mấy thứ như vậy.”

La Vân Khỉ chợt nhận ra – từ sau khi hắn gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, nụ cười dường như cũng nhiều hơn xưa.

So với thiếu niên lạnh lùng ngày trước, nay Hàn Diệp đã mang theo chút nhiệt huyết tuổi trẻ, sống động và gần gũi hơn.

“Nếu thế thì tốt. Cửa tiệm làm ăn cũng ổn, chút bạc ấy cũng chẳng đáng tiết kiệm làm gì.”

Hàn Diệp bỗng khom người hành lễ, cố tình kéo dài giọng trêu:

“Tiểu sinh tuân mệnh.”

La Vân Khỉ bật cười, giơ nắm tay nhỏ đ.ấ.m nhẹ một cái:

“Đi nhanh đi, Hàn Mặc còn đang đợi đó.”

Ngay khi Hàn Diệp khuất bóng nơi ngõ nhỏ, nơi cổng viện, một thân ảnh nữ tử vận y phục tím chợt lóe qua — rồi nhanh như chớp biến mất không một tiếng động.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com