Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 109: Nối Dõi Tông Đường Mới Là Chính Sự (2/2)



La Vân Khỉ đè lại cánh tay đang chuẩn bị dọn hàng của Tường Vi, chợt nhớ đến cửa tiệm mình đã mua vẫn còn bỏ không. Nếu không vì chuyện xảy ra bất ngờ này, siêu thị của nàng đã sớm khai trương rồi.

“Tường Vi, ngày mai muội đến trông cửa tiệm nhé. Tỷ đã mua được một cửa hàng gần đây, lúc tỷ không có mặt, muội có thể giúp trông coi luôn quầy hàng.”

“Á, đại tỉ đã mua được tiệm rồi, ở đâu vậy?”

Tạ Tường Vi rất vui mừng, trong lòng thật sự hạnh phúc thay cho La Vân Khỉ.

“Chính là chỗ đó.”

La Vân Khỉ dẫn Tạ Tường Vi đến, mở cửa ra, trong tiệm vẫn còn vài bình dầu đậu không dễ hư hỏng, để giấu diếm người ngoài, La Vân Khỉ đã thay đổi sang những hũ mới mua.

Nhìn La Vân Khỉ sắp xếp cửa tiệm ngăn nắp gọn gàng, Tạ Tường Vi không khỏi thốt lên cảm khái từ tận đáy lòng.

“Tỷ phu có thể cưới được đại tỉ tài giỏi như vậy, nhất định là tích được phúc mấy đời.”

La Vân Khỉ bị vẻ mặt cường điệu của nàng làm cho bật cười, chỉ tay về phía một khoảng đất trống trước cửa tiệm nói: “Đây là dành cho muội, đợi ta về sẽ bảo tỷ phu muội viết cho muội một biển hiệu, sau này không cần phải ngồi ngoài chợ nữa.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Tạ Tường Vi cảm động đến mức rơi nước mắt, ánh mắt đỏ hoe.

“Đa tạ đại tỉ.”

La Vân Khỉ vỗ vai nàng một cái, vẻ mặt phóng khoáng: “Muội đã gọi ta là đại tỉ rồi, còn khách khí làm gì.”

Tạ Tường Vi mạnh mẽ gật đầu, chạy ra ngoài lấy sạp giày của mình.

La Vân Khỉ tranh thủ lúc này, bày thêm ít rau quả, và nói qua về giá cả cho Tạ Tường Vi biết.

Hoàn thành hết mọi thứ, trong lòng cũng cảm thấy rất mãn nguyện.

Sau đó hai người đi đến tiệm sách mua mấy cuốn sách, rồi mỗi người trở về nhà mình. Trước khi đi, La Vân Khỉ đưa cho Tạ Tường Vi một chiếc chìa khóa cửa tiệm.

La Vân Khỉ ôm một đống sách lớn trở về nhà, Hàn Diệp có phần ngạc nhiên, vội vã chạy đến đón lấy.

“Nàng mua nhiều sách như vậy làm gì?”

La Vân Khỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Thiếp muốn có một ngôi nhà vàng, thiếp muốn có mỹ nhân như ngọc, đọc sách một chút chẳng lẽ không được sao?”

Hàn Diệp “ừ” một tiếng, rồi mang sách vào phòng bên, sau đó lại chạy ra sân sau để đào đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy đại ca bỗng nhiên rất hứng thú với đất đai, Hàn Mặc cũng cảm thấy kỳ lạ.

“Tẩu tử, đầu đại ca có phải hỏng rồi không?”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Mặc, La Vân Khỉ không nhịn được mà cười.

“Đừng để ý đến hắn, hắn thích đào đất thì cứ để hắn đào.”

Trên đường về, nàng cũng nghĩ thông suốt rồi, cứ ép buộc cũng không phải là chuyện tốt, phải để Hàn Diệp tự mình thích thú, nếu hắn thật sự có tài làm quan, tự nhiên sẽ vượt qua khó khăn trong lòng và đứng lên lại.

Tuy nhiên, nàng vẫn muốn chọc giận Hàn Diệp một chút.

Ăn cơm xong, nàng nói: “Ngày mai thiếp chuẩn bị đưa Hàn Mặc đi học đường.”

Hàn Mặc lập tức bỏ đũa xuống. “Tẩu tử, thật sao?”

La Vân Khỉ nhún vai. “Đương nhiên, tẩu tử từ trước đến giờ có bao giờ lừa đệ đâu?”

Nói xong, nàng lén liếc nhìn Hàn Diệp, thấy hắn vẫn cầm bát, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, như không nghe thấy gì, không khỏi nghiến chặt hàm răng.

Hàn Mặc vui mừng nhảy cẫng lên. “Ồ, ồ, vậy đệ cũng có thể đi học rồi!”

La Vân Khỉ cười nhìn hắn. “Đúng vậy, đại ca đệ muốn làm ruộng thì cứ để hắn làm đi, về sau Hàn gia chúng ta sẽ dựa vào đệ đó.”

Hàn Diệp tay cầm bát hơi khựng lại một chút, rồi nhanh chóng tiếp tục ăn.

La Vân Khỉ không nhịn được mà cười thầm, không tin hắn không có chút cảm giác gì với việc học hành.

Sau đó nàng quay sang Hàn Dung nói: “Hôm nay tẩu tử đã mua một ít sách, sau này tẩu tử sẽ làm thầy dạy muội học ở nhà.”

Hàn Dung cũng vui mừng nhảy cẫng lên. “Đa tạ tẩu tử, tẩu tử thật tốt với muội.”

La Vân Khỉ cong môi cười: “Đương nhiên rồi, tẩu tử thích nhất là người đọc sách. Tối nay tẩu tử sẽ ở lại với các ngươi, còn kể cho các ngươi nghe câu chuyện Đường Tăng đại chiến với Phù Lục Nhi.”

Hàn Dung lập tức trèo lên đùi nàng. “Tẩu tử, muội muốn nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết thông minh đấu với Ngưu Ma Vương.”

“Được, tẩu tử sẽ kể cho muội nghe.”

Đột nhiên, Hàn Diệp buông bát xuống, giọng lạnh lùng nói: “Không được, các ngươi đã lớn rồi, không thể ngủ chung với tẩu tử nữa.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com