Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 105: Phong Thái Trầm Tĩnh Của Hàn Diệp (2/2)



La Vân Khỉ cảm tạ rồi hồi phủ, trong lòng lại trăn trở có nên lôi tên thư sinh lừa mình ra ánh sáng hay không.

Chỉ là nếu làm thế, Quan Tuyết Yến ắt sẽ bị kéo vào. Với một tiểu thư chưa xuất giá, e là sẽ ảnh hưởng danh tiếng.

Nàng cũng chẳng phải loại nữ nhân thánh mẫu gì, chỉ là Quan Tuyết Yến chưa ác độc đến mức như Lý Nhị Nương. Những lời nàng ta thốt ra khi xưa, cho thấy trong lòng vẫn còn chút hối lỗi.

Đã là nữ tử, cớ sao lại phải làm khó nhau?

Chớp mắt đã đến ba ngày sau.

Do Thiên Thừa Thư viện có danh tiếng không nhỏ trong trấn, lại thêm việc người g.i.ế.c và kẻ bị hại đều là học trò tại thư viện, nên không ít dân chúng kéo nhau đến huyện nha xem náo nhiệt.

La Vân Khỉ cũng đến từ sớm, từ xa đã thấy Hàn Diệp đang quỳ chính giữa công đường.

Vẫn là một thân trường bào xanh thẳm, gương mặt tuấn tú như nước, thần thái trầm tĩnh ung dung.

Thấy La Vân Khỉ, hắn khẽ gật đầu một cái.

Trải qua một hồi thẩm vấn, lại truyền nhân chứng ra.

Chốc lát sau, Quan phu tử bị dẫn đến công đường.

Lão già kia đã quyết một lòng hãm hại Hàn Diệp, vừa mở miệng đã là những lời cũ rích.

Phương đại nhân liền vỗ mạnh lên bàn công đường, gọi người áp giải gã quản gia đã nhận hối lộ ra.

Quan phu tử mặt hơi biến sắc, liền cười nói:

“Ta gặp quản gia Lý gia chỉ là để bàn chuyện hậu sự của Lý Thận, đại nhân sao lại nói lời ấy?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Gã quản gia kia mặt mày bầm dập, nghe Quan phu tử nói thế liền bật khóc:

“Quan phu tử, ta đã khai rồi! Ngài đúng là có nhận bạc đó mà!”

“Nói bậy!” Quan phu tử quát lớn, “Nếu đại nhân không tin, xin cứ đến Thiên Thừa Thư viện mà khám xét, nếu quả thực tìm được phong bạc nào, lão phu xin nhận tội!”

Vừa dứt lời, liền nghe một giọng nữ mềm mại vang lên:

“Đại nhân, bạc ở đây.”

La Vân Khỉ quay đầu nhìn lại, liền thấy Quan Tuyết Yến tay nâng phong bạc, từ ngoài cửa chậm rãi bước vào.

Đôi mắt nàng hơi đỏ, hiển nhiên vừa mới khóc xong.

La Vân Khỉ khẽ cong môi cười — quả nhiên nàng ấy đã đến, xem ra mình không nhìn lầm người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tối qua, Quan Tuyết Yến đến tận cửa tìm nàng. Quan phu nhân uống thuốc mấy ngày không khỏi, trái lại càng ho dữ dội hơn. Bất đắc dĩ, nàng ta đành hạ mình cầu xin La Vân Khỉ.

La Vân Khỉ bèn đem hết thảy lợi hại phân tích rõ ràng, lại cho biết mình không truy cứu vị thư sinh kia cũng là để giữ thể diện cho nàng. Nghe vậy, Quan Tuyết Yến trong lòng đầy hổ thẹn.

Sau lại nghe mẫu thân nói, chính phụ thân nàng đã g.i.ế.c c.h.ế.t phụ thân Hàn Diệp, lòng nàng như tro tàn, tan nát cõi lòng.

Mối huyết hải thâm thù đã định, nàng cùng Hàn Diệp dẫu có ngàn lời vạn ý cũng không thể thành đôi.

Giờ đây, nàng chỉ muốn tìm một nơi non xanh nước biếc, an phận cùng mẫu thân sống nốt quãng đời còn lại.

Phương huyện lệnh đã sai người đem bạc trình lên công đường.

Ông đập mạnh mộc bàn, trầm giọng quát:

“Việc này nên giải thích thế nào đây?”

Sắc mặt Quan phu tử trong thoáng chốc xanh mét:

“Cho dù ta có nhận bạc thì đã sao? Hàn Diệp hắn thực sự đã g.i.ế.c người!”

Hàn Diệp liền vén áo quỳ xuống, thanh âm vang vọng:

“Học trò đúng là đã lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t Lý Thận. Thế nhưng hắn nhiều lần dây dưa nương tử của ta, lại tự tiện xông vào tư trạch, học trò ra tay cũng là bất đắc dĩ.”

“Ngươi nói bậy!” Quan phu tử chỉ thẳng vào mặt hắn mắng:

“Rõ ràng là vì Tuyết Yến mà ngươi và Lý Thận tranh chấp, rồi dẫn hắn về nhà mưu sát!”

Thanh âm Quan Tuyết Yến nghẹn ngào vang lên:

“Dân nữ có thể làm chứng. Lý Thận căn bản không thích dân nữ. Hắn có tật xấu, chỉ thích phụ nhân đã có phu quân, xác thực từng quấy rối nương tử của Hàn Diệp.”

“Ta cũng có thể làm chứng.”

Phương Lộc Chi đã bước vào công đường, vén áo quỳ xuống, nghiêm nghị nói:

“Hài nhi từng tận mắt thấy Lý Thận trêu ghẹo thiếu phụ Hàn gia. Nếu không có hài nhi ra tay ngăn cản, e rằng kẻ họ Lý kia đã không tha cho La thị.”

Phương huyện lệnh đập mạnh bàn án, lớn tiếng nói:

“Tốt! Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Lý Thận là tự làm tự chịu, Hàn Diệp lập tức được thả tại công đường.”

Đoạn, ông lại xoay ánh mắt về phía Quan phu tử, quát lớn:

“Người đâu, bắt tên tặc tử dám nhiễu loạn công đường, lại còn g.i.ế.c phụ thân Hàn Diệp — áp giải xuống cho bản quan!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com