Ta Là Tiểu Thư Nơi Thôn Dã

Chương 8



8.

 

Điểm tâm mới kia, tên là Đào Tô. Đó là một hương vị ta chưa từng nếm qua.

 

Tuy ta không biết làm, nhưng khẩu vị lại rất kén chọn.Món dở  ta chẳng thèm đụng, món ngon thì cũng chỉ ăn vài miếng.

 

Ta cẩn thận nếm thử, rồi nói với chưởng quầy:



“Điểm tâm này thật mới lạ, giòn tan ngọt ngào. Chỉ là cuối vị hơi vương chút đắng, giống như bị khét, lửa lớn quá chăng?”

 

Chưởng quầy ngạc nhiên, tự mình nếm lại mấy miếng:



“Cô nương khẩu vị tinh tường thật, quả có chút đắng, e là công thức vẫn cần điều chỉnh thêm.”

 

Hắn nói năm xưa từng ăn qua món ấy. Nhưng chính tông thực phổ đã thất truyền. Hắn chỉ còn cách dựa vào hồi ức, từ từ phục nguyên lại từng phần.

 

Hắn bảo: “Ta sẽ thử điều chỉnh thêm, lần sau mời cô nương nếm thử lại.”

 

Ta gật đầu, rồi hỏi: “Đám điểm tâm còn lại này, ngươi còn cần nữa chăng?”

 

Chưởng quầy lắc đầu. Thế là ta dùng giấy dầu gói hết mang về cho Dư Thập Cửu ăn. Dù sao hắn cũng chẳng kén chọn.

 

Một chút đắng ấy, hắn sẽ không nhận ra đâu.

 

Chưởng quầy thư cục cũng đã kết toán nốt khoản tiền còn lại cho ta. Ta hớn hở kéo tay Dư Thập Cửu đi dạo chợ.

 

“Thập Cửu, hôm nay muốn ăn gì cứ tùy chọn, bản tiểu thư mời!”

 

Dư Thập Cửu khẽ cười lắc đầu, rồi dẫn ta đi quanh mấy quán quen thuộc ta thường lui tới. Song hôm nay chợ lại có chút khác lạ.

 

Người người rao hàng như thế này:

 

“Tường Dã Bảo Giám đề cử! Món ăn hảo hạng, mùi hương ngào ngạt, độc nhất vô nhị!”

 

“Quán ta chính là nơi được nhắc đến trong sách Tường Dã Bảo Giám, thịt nướng phải thử!”



Có người buôn phương xa hỏi:



“Tường Dã Bảo Giám là cái chi?”

 

Chưởng quầy liền cười hề hề, rút sách ra: “Ngài là khách phương xa phải chăng? Quyển này giờ là thực phổ trứ danh của trấn ta! Mua một quyển chăng?”

 

Ta và Dư Thập Cửu nhìn nhau sửng sốt. Đám bán đồ ăn này, không ngờ còn tiện tay bán cả sách nữa.

Bảo sao chưởng quầy thư cục đưa ta nhiều tiền như vậy! Xem ra, quyển sách này rất hái ra tiền.

 

Tuy là thị trấn nhỏ. Nhưng nơi đây lại là điểm tụ giao thông, người ngược xuôi qua lại chẳng ít.

 

“Tường Dã Bảo Giám” nhờ đó mà nhanh chóng được các thương nhân đưa đi khắp nơi—

 

“Trong đây viết về đặc sản địa phương đó, mang về cho người nhà xem thử!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Không biết ai viết nên quyển này, nhưng nội dung lại chẳng phải hạng xoàng. Món ăn trong sách đều chân thực, lại thêm văn từ sinh động, đọc đến đâu vui đến đó!”

 



Nhờ vậy, ta bắt đầu có chút tiền rủng rỉnh. Ta kéo Dư Thập Cửu:



Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Tối nay chúng ta lên thuyền nghe khúc! Không về nữa đâu!”

 

Thị trấn về đêm, náo nhiệt chẳng kém ban ngày là bao. Mặt sông lẽ ra tối om, giờ lại lấp lánh thuyền thúng giăng đèn lồng.

 

Tiếng tì bà, tiếng ca du dương theo gió thoảng tới. Thật là một cảnh tượng náo nhiệt.

 

Chúng ta chọn một con thuyền, lên ngồi trong khoang. Thuyền phu chèo thuyền ở đầu mũi, ta và Dư Thập Cửu ngồi trong khoang ăn vài món nhắm.

 

Thuyền phu nói: “Các cô nương ca hát thay phiên nhau qua từng thuyền, muốn nghe chỉ cần gọi một tiếng là được.”

 

Ta thấy mới lạ. Bèn gọi một cô ca nữ lên thuyền.

 

Trong khoang, ánh đèn không được sáng lắm. Ca nữ ôm đàn tì bà, mặc y phục đơn bạc giữa tiết đầu xuân còn lạnh. Tiếng tì bà man mác, giọng ca nàng cũng nhuốm nét ai hoài.

Nghe một lúc, không hiểu sao ta lại ăn chẳng vô. Khóe mắt liếc sang Dư Thập Cửu, thấy cơ thể hắn căng cứng, hơi nghiêng người như muốn che trước ta.

 

Là đang cảnh giác? Vì sao?

Ca nữ hát xong một khúc, liền cúi mình thật sâu:



“Đại tiểu thư, thật chẳng ngờ lại gặp người nơi đây. Tuy nhà họ Tạ đã suy tàn, nhưng xem ra ngày tháng của người vẫn rất thoải mái.”

 

Lời này nghe xoi mói mỉa mai, không lẽ Dư Thập Cửu đã phát hiện từ sớm nên mới đề phòng?

 

Nàng nói xong, Dư Thập Cửu  chắn hẳn trước ta, nghiêm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

 

Ta mượn ánh sáng yếu ớt trong khoang ngắm kỹ dung mạo nàng.

 

Càng nhìn càng thấy quen. Giống y như tiểu thư con thứ của Nhị thúc ta — Kiều Nhi.

 

Quả nhiên là Kiều Nhi. Nàng nói:



“Phụ thân ngươi ăn nói không kiêng dè nơi triều đình, khiến cả tộc bị liên lụy. Ta và mấy tỷ muội trong tộc đều phải rơi vào chốn giáo phường. Dựa vào đâu mà ngươi vẫn an nhiên vô sự, còn sống sung sướng thế này?!”

 

Ta cứng họng không đáp nổi. Việc ấy, ta vốn đã biết. Phụ thân và huynh trưởng ta đều ở triều, là người trong “Phái Bảo Hoàng”, vì muốn giữ ngai vàng cho Thánh Thượng mà không tiếc dâng tấu hặc tội Nhiếp chính vương.

 

Nào ngờ bị người khác mượn đao g.i.ế.c người. Còn ta, là lời thỉnh cầu cuối cùng họ dâng lên Hoàng đế:

 

“Thần c.h.ế.t không tiếc, chỉ xin Hoàng thượng cứu lấy nữ nhi duy nhất của thần. Thân thể nàng yếu đuối, chẳng chịu nổi gian khổ.”

 

Nhờ vậy, ta mới giữ được mạng. Nhưng những người như Kiều Nhi, cuối cùng lại bị đưa vào giáo phường.

Gương mặt nàng trang điểm kỹ lưỡng, nhưng ánh mắt lại mang vẻ mỏi mệt khôn cùng. Ta bị ánh mắt ấy làm cho lặng người. Nếu không nhờ phụ thân và huynh trưởng liều mạng cầu xin một đạo thánh chỉ cuối cùng... Giờ đây, ta e cũng chẳng khác gì nàng.

 

Vốn là định ra ngoài chơi một trận cho khuây khoả, kết cục lại mang theo u buồn trở về. Dư Thập Cửu cầm đèn lồng, cõng ta mò mẫm trong đêm tối.

 

Giống hệt như đêm ấy. Ta ngồi trên lưng hắn, lặng thinh.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com