Hắn đảo một vòng trong nhà, chốc lát sau Ta nhặt lên một mảnh vải cũ dính đầy bùn từ cạnh giày của mình.
Đó chính là mảnh vải mà ta lấy khi rửa giày bên suối. Hắn nhìn ta một lát.
Ta cũng nhìn lại hắn với vẻ vô tội. Tiểu thư ta làm sao có thể biết khăn lau mồ hôi của hắn lại giống một mảnh vải rách như vậy chứ.
……
Ngày hôm sau, ta tỉnh dậy vì tiếng đọc sách vang lên từ bên ngoài.
Ta mơ màng ngồi dậy, thấy Dư Thập Cửu đã ngồi trong sân chẻ củi.
Thấy ta dậy, hắn nói: "Sáng nay ta đã hấp trứng gà xong rồi để trong nồi. Ngươi đi rửa mặt, ta đi lấy cho ngươi."
Ta dùng cành liễu đánh răng, rồi rửa mặt và tay. Sau đó, với mái tóc rối bù như tổ chim, ta ngồi ngay ngắn trong sân thưởng thức bữa sáng của mình.
Ta cầm trứng gà ăn ngon lành. Dư Thập Cửu đứng sau giúp ta chải tóc. Chỉ có điều, tiếng đọc sách bên ngoài ta thấy rất phiền.
Không biết là học sĩ nhà ai, mà cứ đọc ấp a ấp úng.
"… Như bảo vệ tâm hồn trẻ thơ. Tâm thành cầu, tâm thành cầu, tâm thành…"
Ta bị tiếng ồn làm phiền, liền lớn tiếng nói: "Tâm thành cầu, dù không trúng, cũng không xa!"
Tiếng đọc sách bên ngoài dừng lại, người đó thốt lên: "Ai vậy?"
Cửa sân bị gõ nhẹ. Dư Thập Cửu đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở, thấy một vị học sĩ đứng trước cửa. Hắn cầm cuốn sách, thân hình gầy gò, tóc đã bạc trắng.
Vị học sĩ nhìn thấy Dư Thập Cửu cao lớn, giật mình: "Hả! Là ngươi! Dư Thập Cửu!"
Dư Thập Cửu gật đầu, gọi: "Diễn thúc."
Diễn thúc?
Dư Thập Cửu nói với ta: "Làng này chỉ có ba họ lớn, đều là thân thích, hắn là thúc thúc của ta từ bên dòng họ."
Ta từ sau lưng Dư Thập Cửu ló đầu ra, thử gọi: "Diễn thúc?"
Lão học sĩ cười, mắt đầy nếp nhăn: "À, hóa ra là thê tử của ngươi. Lão tiên sinh ở đầu làng đã nói rồi, ngươi chính là quý nhân của ta!"
Ta đỏ mặt, không biết giải thích thế nào cho việc ta không phải là thê tử của Dư Thập Cửu, nhưng lại cảm thấy tò mò: "Lão tiên sinh nói sao?"
Lão học sĩ giải thích. Hắn là người đọc sách duy nhất trong làng. Hồi trẻ thi cử cũng được xem là thần đồng nhỏ, điểm cao trong các kỳ thi thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng khi đến kỳ thi hương, thi mười mấy năm mà vẫn không đỗ.
Lão học sĩ ánh mắt sáng ngời:
"Lão tiên sinh nói, ta thiếu vận khí. Hắn xem bói, bảo rằng người đầu tiên nói chuyện với ta hôm nay chính là quý nhân của ta! Chính là thê tử Thâp Cửu đây! Người ở vùng thôn quê mà biết thuộc lòng sách vở, chắc chắn không phải là người tầm thường!"
Ôi chao! Tiểu thư ta thật là lợi hại.
Dù sao ta cũng chỉ học thuộc khi nghe ca ca ta đọc. Mấy câu nổi tiếng thì ta cũng thuộc, nhưng lúc nào cũng chỉ nhớ câu đầu mà không nhớ được câu sau, câu mà lão học sĩ đang đọc, đúng lúc ta lại nhớ.
Dư Thập Cửu tiếp tục chỉnh lại tóc của ta, nghe vậy liền cười nhạo: " Cô ngay cả vận mệnh của mình cũng chẳng thay đổi được, lại định thay đổi của người khác?"
Ta quay phắt lại trừng mắt với hắn, ai bảo tiểu thư ta không làm được!
Tóc của ta vẫn còn trong tay hắn, lần quay đầu ấy khiến ta đau đến rút ra hơi lạnh: "Ôi ôi, đau quá!"
Dư Thập Cửu lập tức buông tay, xoa xoa chỗ vừa bị kéo đau. Sau đó, y nói với lão học sĩ:
"Diễn thúc, ta biết ngươi cầu danh lợi, nhưng cũng không thể vội vàng mà tìm cách cứu vãn thế này. Ngươi thấy nàng giống quý nhân sao?"
Ta gãi gãi mái tóc vẫn rối bù, cắn thêm một miếng trứng ăn. Má ta phồng lên, nhìn lão học sĩ, rồi nở một nụ cười thân thiện.
Lão đầu học sĩ ôm n.g.ự.c lùi lại một bước: "Đôi mắt trong sáng này… Thôi rồi, thôi rồi, lão già này chỉ thêm mấy năm tuổi tác mà thôi. Núi sông đã vào thu, đời người chợt già, ai…"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Lão đầu kỳ quái. Hắn đi tới cửa rồi lại quay đầu cắn răng nói: "Ta vẫn tin một chút! Thê tử của Thập Cửu, nếu có gì cần giúp đỡ, cứ đến tìm ta!"
Ta có gì cần sao? Lão đi rồi, Dư Thập Cửu có chút ghen tị nói: "Nhà lão là gia đình giàu có trong làng, cha mẹ vợ con đều làm ruộng, dệt vải chỉ nuôi một mình lão đi học."
Ta nhìn thấy vẻ ghen tị trong mắt Dư Thập Cửu, đứng trên bậc thang xoa đầu hắn:
"Nếu Thập Cửu muốn học, ta cũng có thể dạy ngươi."
Dư Thập Cửu ngẩn ra, rồi cười tươi đến mức đôi mắt báo của hắn cũng trở nên dịu dàng. Hắn nhẹ giọng nói: "Được."
Qua vài ngày, bánh hạt dẻ ăn được một nửa, ta đã thấy ngán. Ta kéo Dư Thập Cửu lại lên trấn.
Mấy canh giờ sau, ta nhìn thấy người bán kẹo kéo, không kìm được reo lên: “Ôi chao—”
Dư Thập Cửu xách theo bao lớn bao nhỏ, ôm chặt túi bên hông: “Thật sự là không còn tiền đâu.”
“…”
Ta hơi bực bội, tên Dư Thập Cửu này keo kiệt quá thể, ta đây chẳng qua chỉ mới mua có mười mấy món đồ thôi mà.
Ta phồng má, giận dỗi cúi đầu đi thẳng về phía trước, kết quả lại đụng sầm vào một người. Dư Thập Cửu vội chạy đến kéo ta ra: “Tiểu tổ tông, có bị đụng hỏng chỗ nào không?”
Ta thì không sao, ngược lại người kia bị trán ta húc bay một đoạn.