Ta choàng tỉnh từ giấc mộng, chỉ thấy bên ngoài ánh lửa ngập trời— khách điếm ta ở đang bốc cháy!
Cửa không đẩy ra được, chỉ thấy một ánh lửa đỏ bừng bừng vây khắp. Ta vừa khóc vừa lớn tiếng kêu cứu.
"Tiểu tổ tông, người có ở đây không? Tiểu tổ tông?"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Ta nghẹn ngào ngừng khóc, cứ tưởng là mình nghe lầm—sao có thể là tiếng của Dư Thập Cửu ở nơi này?
Không kịp nghĩ nhiều, ta liền gào to: "Ta ở đây!"
Một lực mạnh phá cửa xông vào, khói dày đặc khiến ta ho khan dữ dội.
Dư Thập Cửu giẫm lên lửa mà vào, phút giây ấy, chẳng khác nào thiên thần giáng trần.
Hắn cõng ta lên chạy, trên tấm lưng rộng lớn quen thuộc ấy, ta chẳng còn thấy sợ hãi. Tựa như những đêm đen không ánh trăng, hắn là người giơ cao đèn lồng soi lối phía trước cho ta.
Giữa biển lửa ngút trời, hắn từng bước vững vàng đưa ta ra khỏi đó.
"Thập Cửu… sao ngươi lại đến đây?"—ta nghẹn giọng hỏi, cổ họng khô khốc.
Hắn nói: "Ta không đến, e là cái m.ô.n.g trắng nõn của ngươi đã thành m.ô.n.g cháy khét rồi."
Ta tức giận đ.ấ.m hắn một cái, lại cảm thấy trong lòng đầy ắp niềm vui. Chỉ nghe hắn nhẹ giọng nói thêm một câu: "Hôm nay ngươi thật đẹp."
Hôm nay?
Giờ phút này đầu tóc ta tán loạn, áo khoác thì khoác tạm lên người, thậm chí còn chẳng bằng thường ngày gọn gàng.
Chẳng lẽ hắn thấy ta khi trang điểm ban ngày? Ta vòng tay ôm cổ hắn, trong lòng trào dâng niềm hân hoan. Thì ra… là hắn đặc biệt đến trấn trên tìm ta.
Dư Thập Cửu đặt ta xuống trước mặt huynh trưởng rồi quay người bỏ đi. Hắn chỉ nói với huynh trưởng một câu: "Tên đó không phải người tốt, chính hắn sai tiểu đồng phóng hỏa."
Ta và huynh trưởng đều sững sờ—hắn nói đến… Nhị công tử Vương gia?
Huynh nhìn ta, lo lắng đánh giá toàn thân: "Nhu Nhu, muội không sao chứ? Không bị thương chứ?"
Tuy ngọn lửa bốc cao, may mà không gây thương tích cho ai. Tiểu nhị trong khách điếm kể lại rằng nửa đêm có một người to con đánh thức hắn dậy, phát hiện sớm nên mới kịp cứu tất cả mọi người.
Chỉ có phòng của ta nằm sâu trong nên là người cuối cùng được đưa ra.
Không xa, có mấy người đang khống chế một kẻ, hét lên: "Chính là hắn! Ta thấy tận mắt hắn phóng hỏa! Mau báo quan bắt hắn!"
Người nọ bị bắt áp giải qua trước mặt chúng ta—ta nhìn rõ, chẳng phải là tiểu đồng bên cạnh Nhị công tử hay sao?
Nhị công tử trọ tại khách điếm kế bên. Động tĩnh lớn như vậy mà hắn không hề xuất hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Huynh trưởng tức giận đến chất vấn, rồi giận dữ quay về. Huynh nói:
"Nhu Nhu, dù có là hoàng đế đến cũng không thể gả cho hắn! Ta sẽ về bẩm báo với phụ thân, lập tức hủy bỏ hôn ước này!"
Ta tò mò hỏi: "Nhị công tử nói gì?"
"Ta hỏi hắn có phải chính hắn sai người phóng hỏa không, hắn chẳng thừa nhận cũng chẳng phủ nhận—xem ra chính là hắn! Không muốn thành thân thì cứ nói thẳng, sao lại giở trò phóng hỏa g.i.ế.c người!"
Về sau huynh mới kể, Nhị công tử còn nói:
"Ta muốn cưới một thiên kim tiểu thư cao quý, ở giường rồng rèm báu, chứ không phải một nha đầu thôn dã lưu lạc! Ta đã tra rõ rồi—nàng ở nông thôn cùng một nam nhân ở chung một phòng!"
Huynh càng kể càng giận:
"Họ đã dám giở thủ đoạn sát nhân, nhà ta cũng không cần khách sáo nữa! Loại hôn sự này, ai muốn kết thì kết!"
Ta cũng rùng mình—vị Nhị công tử này hành xử thật quá mức hung tàn. Nhưng nghĩ lại… chẳng phải thế là khỏi phải thành thân sao?
Ta hỏi huynh: "Vậy… ta có thể ở lại nơi này không?"
Huynh nhìn ta hai lượt, ta níu lấy tay áo làm nũng: "Huynh à, đợi huynh nói rõ với phụ thân và mẫu thân rồi hãy đón ta! Huynh còn chưa biết—ta ở đây được mọi người yêu quý lắm đấy!"
Lời còn chưa dứt, tiếng người ồn ào bên ngoài vang lên—kẻ xem náo nhiệt, người cứu hỏa, người bắt thủ phạm đều kéo tới.
Chưởng quầy tiệm sách chạy đến:
"Cô nương, cô cũng ở đây à? Nhìn bộ dạng này, chi bằng đến nhà ta, để thê tử ta giúp cô thay y phục, rửa mặt mũi."
Chưởng quầy tiệm bánh hạt dẻ cũng tới:
"Nhà ta gần ngay phía trước, hay đến nhà ta. Loại bánh hôm trước cô nói, ta lại làm thêm mấy vị mới, cô đến nếm thử nhé."
Lại có người bán quà vặt khác: "Nhà ta cũng được! Cô nương đến nhà ta đi!"
Huynh trưởng đứng ngây ra: "Cảnh tượng này… còn long trọng hơn khi phụ thân ta hồi hương nhậm chức!"
Ta gãi đầu cười khẽ, bỗng thoáng thấy bên góc tường một bóng người quen thuộc cao lớn. Ta quay đầu nhìn lại, bóng dáng ấy đã không còn nữa.
Huynh trưởng đưa Kiều Nhi rời đi. Huynh không yên tâm để ta lại một mình, bèn phó thác ta cho Dư Thập Cửu.
Không ngờ, bản tiểu thư lại quay về rồi đấy!
Ta ngã vật lên chiếc giường cũ kỹ của Dư Thập Cửu, thở dài khoan khoái: "Vẫn là chỗ này thoải mái nhất."
Dư Thập Cửu nhìn ta thở dài: "Khổ cho ta rồi, lại phải bận bịu đi săn mang đồ ăn ngon về cho tiểu tổ tông."
Ta bật dậy trừng mắt nhìn hắn, nhưng thấy trong ánh mắt hắn rõ ràng có tia vui mừng lấp lánh. Miệng thì cứng, lòng thì mừng—mới rồi ta còn thấy ngươi giấu cái gì vào ngăn bàn đấy!
Chờ hắn xoay người đi dọn dẹp, ta liền lôi vật kia ra—là mảnh giấy viết nguệch ngoạc tên Dư Thập Cửu và Tạ Tĩnh Nhu.