Ta Không Cần Phu Quân Ở Thiên Giới

Chương 9



10

 

Ta là Công chúa của tộc Giao Nhân, công chúa Linh Nhược cuối cùng còn sót lại.

 

Vạn năm trước, trong trận đại chiến giữa Thiên giới và Ma giới, chiến thần Cửu Hoa được Thiên giới phái đến tộc Giao Nhân tìm kiếm đồng minh để duy trì sự yên bình của tam giới.

 

Nhưng trong cuộc đại chiến Thiên Ma ấy, tộc Giao Nhân của ta bị diệt vong, chỉ còn lại duy nhất một mình ta.

 

Cửu Hoa, vị chiến thần đứng đầu trong bát đại nguyên soái ngũ cực, đã cầu hôn ta trước mặt Thiên Đế.

 

Ta và Cửu Hoa Thần Quân phu thê hòa hợp, tình cảm sâu đậm.

 

Chúng ta còn có một đứa con trai đứa con trai đáng yêu như ngọc khắc, tên là Tiểu Sơ.

 

Chúng tiên kính trọng ta, nhóm tiên tử thiên giới đều cực kỳ ngưỡng mộ ta.

 

Cửu Hoa đối với ta một lòng một dạ, yêu thương hết mực, Tiểu Sơ ngoan ngoãn, hiếu thuận lại thông minh lanh lợi.

 

Thế nhưng, trong lòng ta vẫn luôn có một khoảng trống không sao lấp đầy.

 

Hôm ấy, ta đang dạy Tiểu Sơ đọc sách, trong miệng lại vô thức thốt ra một cái tên xa lạ:

 

“Niệm An, chỗ này con làm sai rồi.”

 

Tiểu Sơ trừng to mắt nhìn ta, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi: “Mẫu thân, người vừa gọi con là gì?”

 

Ta sững sờ, bởi vì đây không phải lần đầu tiên ta lỡ miệng gọi cái tên này.

 

Khi may y phục cho Tiểu Sơ, ta nói: “Niệm An, màu xanh này hợp với con.”

 

Lúc dỗ Tiểu Sơ ngủ, ta dịu dàng thì thầm: “Niệm An ngoan, mẫu thân ở đây.”

 

Cái tên “Niệm An” này cứ vô thức thốt ra từ miệng ta hết lần này đến lần khác.

 

Ngay cả khi ở bên cạnh Cửu Hoa Thần Quân, ta cũng sẽ vô thức thốt ra tên của một người khác.

 

“A Sơn, ôm ta.”

 

“A Sơn, chàng nhìn cái này đi.”

 

“A Sơn...”

 

Mỗi lần Cửu Hoa Thần Quân nghe thấy cái tên ấy, sắc mặt y cũng giống hệt Tiểu Sơ, đều sợ hãi, kinh ngạc, sau đó cương quyết phủ nhận, bảo rằng ta chỉ là gặp ác mộng.

 

Trong lòng ta có chút áy náy, phụ tử bọn họ một lòng một dạ với ta, vậy mà ta lại cứ vô tình gọi sai tên bọn họ.

 

Ta âm thầm tự nhắc nhở bản thân, từ nay không được nói sai nữa.

 

Thế nhưng, vào ngày sinh thần của Thanh Trạch Thiên Đế, một tiên tử lạ mặt đã chặn ta lại.

 

Nàng ta gầy yếu, sắc mặt tái nhợt giống như tuyết trong ngày mùa đông, trên môi không một chút huyết sắc.

 

“Ta bị nhốt ở Thanh Dao Sơn ngày ngày chịu khổ hình hàn băng, dựa vào cái gì hắn lại có thể cùng ngươi cùng nhau chung chốn chung giường, ân ái trọn vẹn chẳng hoài nghi?”

 

“Năm xưa, đúng là ta đã lỡ trêu chọc hắn nhưng chẳng phải hắn cũng đã cố tình lợi dụng ta làm lá chắn bảo vệ ngươi sao? Chỉ vì ngươi nhảy xuống Tru Tiên Đài, hắn liền bày ra bộ dạng si tình, tại sao chứ?”

 

Ta nhíu mày: “Vị tiên tử này, người đang nói gì vậy, cái gì mà Tru Tiên Đài... Ngươi...”

 

Ta còn chưa kịp nói hết câu, đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng ta đã ấn lên mi tâm của ta.

 

Luồng khí tím vàng tràn vào mi tâm của ta, toàn thân ta run lên, nước mắt đột ngột không ngừng trào ra từ trong hốc mắt.

 

Tất cả ký ức trong nháy mắt ùa về, đ.â.m vào tim ta đau đớn vô cùng, thê lương như sương giá.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

“Tử Yên Thượng tiên.”

 

Trong mắt nàng ta lóe lên tia hận ý: “Hắn đã g.i.ế.c c.h.ế.t phu quân và con trai phàm nhân của ngươi, lại còn cùng Thiên giới bày ra màn kịch này.”

 

“Linh Nhược, nếu ta là ngươi, ta sẽ tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.”

 

Sắc mặt ta tiều tụy, bước chân lảo đảo bước về phía yến tiệc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đúng vậy, g.i.ế.c hắn...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thiên đình vàng son rực rỡ, y phục lụa là, ca múa tưng bừng, cảnh tượng phồn hoa rực rỡ.

 

Tiểu Sơ tinh mắt nhìn thấy ta, liền kéo ta đến bên cạnh Cửu Hoa, cầm một quả nho lên: “Mẫu thân, người ăn đi!”

 

Ta chăm chú nhìn nó, đáy mắt dâng lên một tia sát ý.

 

Cửu Hoa dường như nhận ra ta có chút bất thường, ôm lấy ta vào lòng, dịu dàng hỏi: “Nhược Nhược, nàng mệt rồi sao?”

 

Ta mỉm cười nhưng trong mắt lóe lên tia sắc lạnh hung ác, dốc toàn bộ mười thành công lực, tung một chưởng mạnh vào n.g.ự.c y.

 

Ngay sau đó, ta quay người sang giáng một chưởng vào người Tiểu Sơ đang đứng bên cạnh.

 

Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

 

Mắt ta đỏ ngầu, giọng nói đầy căm hận: “Cửu Hoa, ta muốn các ngươi nợ m.á.u phải trả bằng máu!”

 

Cơn giận và nỗi căm hận bị kìm nén trong lòng bấy lâu điên cuồng xé nát tim ta.

 

Tay của ta khẽ động, lại định ra tay lần nữa nhưng lại bị các tiên nhân trong tiên giới liên thủ trấn áp.

 

Tiểu Sơ ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

 

Trong miệng Cửu Hoa phun ra một ngụm máu, dường như không thể tin nổi: “Nhược Nhược... nàng...”

 

11

 

Ta bị giam vào Cửu Hoa Cung.

 

Vì đã làm Cửu Hoa và Thiên tôn Tiểu Sơ trọng thương, Thiên Đế vốn định giáng xuống ta chín chín tám mươi mốt đạo lôi hình.

 

Nhưng Cửu Hoa lại khăng khăn đưa ta trở về Cửu Hoa Cung.

 

Sợ ta bỏ trốn, y dùng đến thần khí thượng cổ, Tỏa Thần Liên, để khóa chặt ta lại.

 

Dù Cửu Hoa bị ta đánh đến mức tu vi hao tổn phân nửa, y vẫn nhìn ta bằng ánh mắt đầy nhu tình.

 

“Nhược Nhược, ta đã tổn hao một nửa tu vi, Thiên Đế đã đồng ý giúp ta xóa đi ký ức của nàng.”

 

“Chúng ta rồi sẽ quay lại giống như trước đây.”

 

Thiên Đế lạnh lùng liếc ta một cái, rồi lẩm nhẩm pháp quyết.

 

Ta nhìn y với ánh mắt tuyệt vọng, cười lạnh: “Cửu Hoa, vậy thì ngươi cứ thử xem.”

 

Kim quang từ đầu ngón tay Thiên Đế lan vào mi tâm ta, ta nhắm chặt mắt, quanh người lập tức bùng lên một luồng lam quang, bao bọc lấy luồng kim quang kia.

 

Chỉ một lát sau, Thiên Đế liền buông tay xuống, lắc đầu với Cửu Hoa.

 

Ta khẽ nhếch môi: “Cũng phải cảm ơn ngươi vì đã giúp ta trọng đúc lại tiên cốt, nếu không, sợ rằng ta cũng chỉ có thể là thịt cá mặc cho người khác giày xéo.”

 

Cửu Hoa lặng lẽ nhìn ta chằm chằm, rồi lại lên tiếng hỏi Thiên Đế: “Tỏa Thần Liên này có thể trói chặt nàng ấy sao?”

 

“Tỏa Thần Liên là thần khí thượng cổ, nàng ta đương nhiên không thể trốn thoát được.”

 

Đôi mắt đen láy của Cửu Hoa thâm trầm như vực sâu không đáy: “Vậy thì tốt rồi.”

 

“Nhược Nhược, ta đã đổi ý rồi, nàng cứ hận ta như vậy đi, chỉ cần trong lòng nàng có ta là đủ.”

 

Ta hung hăng trừng mắt nhìn y, hận không thể nghiền xương y thành tro: “Cửu Hoa, nếu ta không chết, nhất định một ngày nào đó sẽ bắt ngươi đền mạng!”

 

Y vẫn nhìn ta chằm chằm, khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh lùng.

 

“Vậy ta sẽ chờ nàng đến g.i.ế.c ta.”

 

Tỏa Thần Liên không thể phá hủy nhưng Cửu Hoa dường như đã phát điên, thề sống c.h.ế.t muốn giam cầm ta cả ngày lẫn đêm.

 

Tiểu Sơ có đến thăm ta mấy lần nhưng lần nào cũng chỉ đứng nhìn ta từ phía xa, có lẽ vẫn còn sợ hãi một chưởng kia của ta ngày hôm đó.

 

Ngày qua ngày, năm lại năm.

 

Cứ như vậy, ta bị nhốt trong Cửu Hoa Cung suốt hơn trăm năm, vùng vẫy trong đau khổ giày vò.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com