Khi hai người chạy đến nhà ăn, đồ ăn đã không còn dư lại là bao. Sau khi đột phá Trúc Cơ, người tu luyện có thể nhịn ăn, nhưng có lẽ vì đã quen ăn uống từ trước, Minh Huyền thường xuyên đến nhà ăn “cọ” cơm.
Diệp Kiều không kén ăn, có gì ăn nấy. Nàng một hơi cầm năm cái màn thầu, khiến Minh Huyền nhìn mà nhăn tít mày.
Mấy cô bé bây giờ đều có thể ăn được nhiều như vậy sao?
Sao trong ấn tượng của hắn, mấy sư muội nội môn đều chỉ ăn hai miếng là no rồi?
Ăn xong bữa tối, hai người liền cùng nhau đi đến Tàng Thư Các. Trời đã nhá nhem tối, nhờ nỗ lực chung của Diệp Kiều và Minh Huyền vào buổi chiều, họ đã quét xong hai tầng.
Còn lại hai tầng nữa, quét sạch sẽ là có thể về ngủ.
Nghĩ đến việc được ngủ, Diệp Kiều tràn đầy động lực. Nàng cầm lấy cái chổi, quay sang người bên cạnh hô: “Đi thôi, quét tầng thứ ba trước.”
Minh Huyền lười biếng nhặt cái chổi lên.
Tầng ba chất đầy đủ loại sách bùa chú, sắp xếp đặc biệt gọn gàng. Bên ngoài có lời đồn rằng Tàng Thư Các của năm tông phái lớn chứa đựng phần lớn sách vở của tu chân giới. Diệp Kiều cầm lấy một quyển, lật xem tùy ý, hỏi: “Mấy quyển sách này từ đâu ra vậy?”
Minh Huyền liếc nhìn quyển sách trong tay nàng, nhàn nhạt giải thích: “Nghe nói đều được lưu truyền dần dần từ thời sư tổ.”
“Mỗi quyển sách trong Tàng Thư Các đều là bản đơn lẻ độc nhất vô nhị.”
“Tàng Thư Các của mỗi tông phái chỉ có đệ tử thân truyền mới được vào. Đệ tử ngoại môn và nội môn dù có muốn đến đây quét dọn cũng không có tư cách này.”
Diệp Kiều thấy hắn nói thao thao bất tuyệt, vươn tay, tò mò chỉ vào một trang sách: “Vậy Ngự Hỏa phù là gì?” Trông có vẻ khá quý giá.
Minh Huyền nhíu mày, nhìn những phù văn trên đó, nghi ngờ: “Muội là một Kiếm tu thì hỏi cái này làm gì?”
Mắt Diệp Kiều không chớp, há miệng nói ngay: “Tuy muội là một Kiếm tu, nhưng muội có một sự khao khát bẩm sinh đối với Phù tu, đặc biệt là sau khi nghe nói tu chân giới lại có một thiên tài như Nhị sư huynh, muội càng cảm thấy hứng thú.”
Nàng thao tác một tràng như vậy, sắc mặt lạnh nhạt của Minh Huyền cũng có chút không giữ nổi nữa.
Dù sao đây là lần đầu tiên làm sư huynh, ai mà chẳng thích cảm giác được sư muội sùng bái. Dưới ánh mắt “ngưỡng mộ” của Diệp Kiều, hắn không khỏi hắng giọng: “Vậy muội nhìn kỹ nhé, ta sẽ dạy một lần.”
Minh Huyền tìm một cây bút, đặt bút xuống giấy Tuyên Thành trắng tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tốc độ vẽ bùa của hắn không chậm. Diệp Kiều may mà có trí nhớ tốt, nếu không thì thật sự rất khó nhìn ra được gì từ những phù văn phóng khoáng, không gò bó đó.
“Đây là Ngự Hỏa phù.” Đầu ngón tay thiếu niên bốc lên ánh lửa u uẩn, như làm ảo thuật, nhiệt độ trong nháy mắt đã tăng cao.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một Phù tu chính thống vẽ bùa.
“Đương nhiên rồi.” Minh Huyền đắc ý cực kỳ, linh hỏa trên đầu ngón tay không ngừng lay động, lúc này trông hắn như đang cố gắng biểu diễn, chờ đợi lời khen của người lớn như một đứa trẻ.