Từ đó về sau, Tiểu Nha một lòng đi theo ta, không rời nửa bước.
Ban đầu, Lục Tướng chẳng mấy ưa thích ta, mẹ chồng cũng tìm đủ cách gây khó dễ.
Nhưng mẫu thân ta từ nhỏ đã dạy rằng: phận làm thê tử phải hiếu thảo, kính trọng, không được để gia đình sinh chuyện.
Mỗi lần mẹ chồng mắng ta lười biếng, Tiểu Nha lại đứng ra bênh vực ta trước mặt Lục Tướng.
Mẹ chồng không muốn thấy ta và Lục Tướng ở gần nhau, Tiểu Nha lại bịa chuyện nói rằng chúng ta chẳng hề có thời gian ở riêng vì nàng luôn có mặt.
Tiểu Nha cũng lén kể cho ta những sở thích của Lục Tướng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ca ca ta thích ăn mì, dù nghèo nhưng vẫn sĩ diện."
Nhờ có Tiểu Nha, bốn năm qua, cuộc sống của ta dễ chịu hơn nhiều.
Ta không thể bỏ mặc nàng.
Ta cầm lấy danh thiếp của nhà họ Tạ:
"Ta không cần sính lễ, chỉ cần nhà họ Tạ chữa khỏi bệnh cho muội muội của ta."
Nhà họ Tạ mời được Thái y trong cung đến, thuốc thang và dược liệu đều chẳng hề tiếc rẻ.
Bệnh tình của Tiểu Nha dần dần thuyên giảm.
Ta nhận danh thiếp của nhị công tử nhà họ Tạ, tin ta sẽ tái giá vào nhà họ Tạ đã lan khắp nơi.
Ở Đường Lê Viên, vở ‘Đăng Nương Truyền’ đã hát đến đoạn Đăng Nương một mình cứu tiểu cô cô, làm mồi cho hổ sói.
Ta ngồi nghe tiếng hát vọng tới, thấy ánh mắt của hoa đán trên sân khấu lả lướt, như một đóa lan u sầu rơi lệ.
Người đến xem đông đến mức không còn chỗ ngồi, cũng tiện cho chúng ta bán hàng ven sông, nghe được hết trọn vẹn.
Người xem kịch vừa coi vừa chửi mắng Lục Tướng, rồi lại mắng đến cả Tạ hổ lang.
Sau đó họ đến mua dưa muối của ta, dặn dò rằng dù khó khăn đến đâu cũng phải sống cho tốt.
Nhưng có cả những vị khách không mời mà đến.
Lục Tướng đã đứng chặn trước sạp hàng của ta.
"Người mà ngươi định lấy là Tạ Vô Dạng, ta biết rõ hắn. Trước kia ở chỗ phu tử Lưu Sơn Nhân, ta và hắn vốn chẳng ưa nhau. Ngay cả phu tử cũng không thích tính cách ngông cuồng của hắn."
Lưu Sơn Nhân là một bậc đại nho của Liêm Châu, từng giảng dạy cho Hoàng tử. Ông được cả hai phái cũ và mới tìm cách lôi kéo, nhưng đều bị từ chối, rồi ông về ở ẩn tại núi Hạc, chỉ thích ngắm hoa và uống rượu.
Ta từng gánh dưa muối lên núi, nấu trà cho ông bằng nước suối từ trong núi.
Nhờ đó mà ông nhận Lục Tướng làm học trò.
"Hơn nữa, ngươi khô khan, chẳng biết thưởng thức những điều tao nhã, hắn sẽ nhanh chóng chán ngươi thôi."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta nhìn Lục Tướng, không biết từ lúc nào hắn lại khinh miệt ta đến mức này.
Rõ ràng khi phụ mẫu ta mất, hắn còn thề trước mộ họ rằng sẽ không bao giờ nạp thiếp, sẽ đối xử với ta thật tốt.
Rõ ràng hắn từng thức đêm chép thuê để kiếm chút tiền mua cho ta một cây trâm bạc, nói rằng mình có được hiền thê là có phúc ba đời.
"Chiếc thuyền hoa đó và cả gánh hát trên thuyền đó đều là của nhà Tạ Vô Dạng, hắn nuôi cả đám kỹ nữ để vui chơi.”
"Ngươi xem lại mình đi, có gì nổi bật đâu.”
"Hắn cưới ngươi, không phải thật lòng đâu, nhiều khả năng chỉ để đối đầu với ta mà thôi."