"Ta thật ngu ngốc, sao ta lại phải tìm đến cái chec?"
"Đều là bán thân, nhưng bán cho Lục Tướng chẳng đáng một xu."
"Thà bán cho người khác, để hắn phải hối hận cả đời."
Nàng đi chân trần, mặc đồ trắng, bước vào màn mưa.
Con ngõ nhỏ tối tăm như một vực sâu không thấy đáy.
Không phải như thế này, mọi chuyện không nên diễn ra như thế.
Một bước sai lầm, không thể sai lầm mãi.
Ta cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ.
Con trai Thượng thư, một kỹ nữ mang danh liệt nữ, tất cả đều rơi xuống từ đỉnh cao, người khác thì tiến lên đỉnh danh vọng.
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu, khiến ta lạnh người.
Nếu đây không phải là một câu chuyện về việc cứu vớt một người phụ nữ bị vướng vào hoàn cảnh khó khăn, mà từ đầu đến cuối, Bạch Linh đã chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của Lục Tướng thì sao?
Hai người gặp nhau tại thanh lâu, Bạch Linh tưởng rằng mình đã gặp được chân tình, nhưng hóa ra đã rơi vào bẫy của Lục Tướng.
Ngày đó, khi Lục Tướng đắc chí cưỡi ngựa diễu phố, Bạch Linh ngượng ngùng nhưng can đảm dâng lên cả cuộc đời mình.
Hắn không thấy tình yêu mà một người phụ nữ chỉ có thể đánh cược một lần trong đời, mà thấy một tấm vé vào cuộc chơi danh lợi.
Bạch Linh tưởng rằng làm ô uế bản thân là làm ô uế Lục Tướng.
Nhưng nào ngờ, đó chỉ là quân bài cuối cùng của Lục Tướng.
Nhìn thấy những bí mật sâu kín nhất của người từng nằm cạnh mình, ta không kìm được run rẩy.
Tạ Vô Dạng đỡ lấy ta, lần đầu tiên thấy hắn thở dài:
"Hắn là kẻ không đáng nhắc tới, A Chúc đừng nghĩ đến nữa."
Chớp mắt, gió bấc đã nổi lên.
Lục Tướng từ phương Nam trở về, nghe tin Bạch Linh đã quay lại Xuân Phong Lâu treo biển hành nghề, cũng chẳng hề có chút d.a.o động.
Gần đây, bên ngoài không yên ổn, trong triều cũng đầy sóng ngầm, nhiều đại thần dâng tấu chỉ trích Thôi Thượng thư, ngầm ám chỉ có sự tham ô trong việc cứu trợ ở miền Nam.
Nghe nói nhà họ Lục cũng thường xuyên có quan sai lui tới.
Nhưng đối với ta và Tạ Vô Dạng, việc quan trọng nhất lại là vở Đăng Nương Truyền sắp đến hồi kết viên mãn.