Ta Bán Cơm Tại Tu Tiên Giới

Chương 10



Bây giờ ít nhất cũng tăng gấp ba lần.

Điều này cũng khiến vấn đề mới nổi lên - củi không đủ dùng.

Ta đã hỏi Tống Trường Thiện, có loại pháp thuật nào giống như bếp ga, có thể nhóm lửa và điều chỉnh lửa bất cứ lúc nào không.

Đáng tiếc Tống Trường Thiện tiếc nuối nói với ta, pháp thuật của tu tiên giới đều là để g.i.ế.c người mà tạo ra, loại pháp thuật sinh hoạt không có sát thương này không tồn tại.

Tu tiên giới đáng ghét, điểm kỹ năng đều cộng vào những chỗ không nên cộng.

Vì vậy, ta chỉ có thể để Tống Trường Thiện ở nhà trông coi, tự mình kéo xe đẩy nhỏ ra ngoài rừng cây bên ngoài con phố nhặt củi.

"Cây gậy nhỏ này thật thẳng, thích ghê, từ hôm nay trở đi nó chính là thánh kiếm của bổn vương."

"Ơ, đây là nấm gì vậy, chưa từng thấy loại này, thơm quá, mang về hỏi xem có ăn được không."

Ta bị sự mới lạ mê hoặc, càng đi càng lệch, và dần dần quên mất mục đích ban đầu.

Bịch.

Một "xác chết" bị lá cây che khuất khiến ta vấp ngã.

Ta mơ màng bò dậy, quay đầu lại nhìn rõ bóng người bê bết m.á.u kia, suýt chút nữa cũng ngất xỉu theo.

Run rẩy tiến lại gần, sờ mũi nàng ta.

Không phải xác chết, vẫn còn thở.

Nhưng cũng sắp tắt thở rồi.

Vị trí eo bụng của cô nương này bị rách một lỗ lớn, như bị người ta móc nội tạng ra.

Tay phải của nàng ta như bị người ta bẻ gãy vặn xoắn, lộ ra xương trắng, tay trái còn lành lặn nắm chặt một thanh kiếm gãy, thân kiếm mờ nhạt, không nhìn ra hình dạng ban đầu.

Nhìn vết thương hiện tại, cô nương này e rằng đã đi một nửa cầu Nại Hà rồi, cho dù đưa đi chữa trị cũng vô dụng.

Nhưng lỡ như...

Ta cắn răng, ôm nàng ta vào xe đẩy nhỏ vốn dùng để đựng củi.

"Ta chỉ là một đầu bếp bình thường, tại sao cứ phải thử thách lương tâm của ta," Ta kéo xe đẩy đi, cẩn thận tránh những ổ gà ổ voi trên đường, "Nói cho cùng, tại sao thế giới này lại đáng sợ như vậy, các ngươi có thể tự kiểm điểm lại bản thân không!"

Đương nhiên không có ai trả lời ta, lúc này người nghe duy nhất vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến khi ta vất vả kéo xe về con phố u tối, thì màn đêm đã buông xuống, Tống Trường Thiện đang đứng ở cửa quán trọ chờ ta.

Ta còn chưa lên tiếng, hắn đã chính xác quay đầu nhìn ta.

"Củi gì mà phải nhặt lâu như vậy? Chưởng quầy đừng làm mệt bản thân."

Giọng điệu vẫn ôn hòa như vậy, nhưng sao luôn cảm thấy âm dương quái khí...

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com