Tôi nghe nói, lần cuối cùng Hoàng Nam và Minh Vy gặp nhau là tại một quán cà phê tồi tàn. Họ đã cãi nhau dữ dội, đổ hết tội lỗi cho đối phương, rồi ném đồ đạc vào nhau trước khi bỏ đi. Mối quan hệ "đáng giá" mà họ đã bất chấp tất cả để có được, kết thúc còn thảm hại hơn cả một cuộc tình chóng vánh. "Chúc hai người hạnh phúc bên nhau," tôi nghĩ, nụ cười mỉa mai.
Về phần tôi, tôi đã giành lại tất cả những gì thuộc về mình. Ngôi nhà đứng tên tôi, những khoản đầu tư riêng, và một phần tài sản đáng kể từ Hoàng Nam theo phán quyết của tòa án dựa trên bằng chứng về hành vi sai trái nghiêm trọng của hắn. Tiền không mua được niềm tin đã mất, nhưng nó mua được sự tự do và khả năng bắt đầu lại.
Tôi quay trở lại với công việc. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt vừa thương cảm, vừa ngưỡng mộ. Họ biết chuyện của tôi. Nhưng tôi không cần sự thương hại. Tôi đã mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều. Trí tuệ và sự sắc bén của tôi được mài giũa qua lửa thử thách.
Tôi ngồi trong văn phòng riêng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời trong xanh. Cuộc sống vẫn tiếp diễn.
"Một cánh cửa đóng lại... và một cánh cửa khác mở ra."
Cánh cửa phòng phẫu thuật năm xưa... nó đóng lại một đời đầy đau khổ, đầy sự lừa dối và phản bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng cũng chính nó đã mở ra một con đường mới. Một con đường không còn vướng bận bởi sự giả tạo. Không còn dựa dẫm vào bất cứ ai. Con đường của tôi.
Tôi đã từng là nạn nhân. Nằm trên giường bệnh, yếu đuối và bị phản bội. Nhưng tôi đã đứng dậy. Tự mình chiến đấu. Tự mình giành lại công bằng.
Tôi mỉm cười. Không phải nụ cười yếu ớt giả tạo. Không phải nụ cười lạnh lẽo căm hận. Là một nụ cười bình yên, thanh thản.
Carrot Và Tịch Dương
Cuộc đời này, dù khắc nghiệt đến đâu, cũng không thể quật ngã được tôi nữa. Tôi đã vượt qua. Tôi đã chiến thắng.
Tôi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn về phía chân trời. Tương lai... đang chờ tôi.
Cánh cửa phòng phẫu thuật năm xưa đã đóng lại một đời đầy đau khổ, mở ra một mới tươi sáng và tự do cho cô.