Sự Thật Sau Cửa Phòng Phẫu Thuật

Chương 17



Hoàng Nam và Minh Vy cầm lấy tách trà, bàn tay khẽ run. Họ không dám nhìn thẳng vào mắt tôi nữa.

Không khí trong phòng căng thẳng đến tột độ. Sự im lặng kéo dài như vô tận. Tôi cứ ngồi đó, nhấp trà, và quan sát hai kẻ đang ngồi trên đống lửa. Họ cố gắng gượng cười, cố gắng nói điều gì đó để phá tan sự im lặng, nhưng không thành công.

- An Hạ... em... mời bọn anh đến... có chuyện gì vậy?

Hoàng Nam cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khô khốc.

Tôi đặt tách trà xuống. Nhìn thẳng vào mắt họ. Ánh mắt tôi sắc như d.a.o cạo, xuyên thấu lớp vỏ bọc cuối cùng của họ.

- Các người biết không...

Tôi bắt đầu, giọng rất khẽ, nhưng từng chữ như đóng băng không khí.

- ... tôi đã nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ... ngay sau cánh cửa phòng phẫu thuật ấy...

Tiếng hét tuyệt vọng của kẻ phản bội vang lên, nhưng An Hạ chỉ mỉm cười lạnh lẽo, đã đến lúc kết thúc màn kịch này.

11

Tôi ngồi đối diện họ, ánh mắt lạnh băng. Hoàng Nam và Minh Vy lúng túng, né tránh cái nhìn của tôi. Không khí đặc quánh sự căng thẳng.

- Các người biết không... tôi đã nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ... ngay sau cánh cửa phòng phẫu thuật ấy...

Tôi bắt đầu, giọng rất khẽ, như đang kể một câu chuyện cổ tích, nhưng nội dung lại tàn khốc.

- Trong giấc mơ ấy... tôi thấy mình nằm trên một chiếc giường lạnh lẽo. Xung quanh là mùi thuốc sát trùng. Tim tôi đập rất nhanh... Tôi sợ hãi... Nhưng tôi không cô đơn. Tôi biết có những người tôi tin tưởng nhất đang ở bên ngoài, chờ đợi tôi.

Tôi dừng lại, nhìn Hoàng Nam. Anh ta nuốt khan một tiếng, siết chặt tách trà.

- Anh Nam... anh nói anh sẽ ở đó chờ em. Anh nắm tay em... nói những lời yêu thương nhất. Em tin anh. Tin tuyệt đối.

Tôi nhìn Minh Vy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Cô Vy... cô là y tá chăm sóc tôi. Cô nói những lời động viên... bàn tay cô rất dịu dàng. Cô là người cuối cùng tôi nhìn thấy, trước khi chìm vào vô thức. Em tin cô. Tin tưởng giao phó cả sinh mạng mình.

Tôi thấy tay Minh Vy khẽ run lên. Hoàng Nam đổ mồ hôi trán.

- Trong giấc mơ ấy... tôi thấy cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại. Và sau đó... một cánh cửa khác mở ra.

Tôi nhấp một ngụm trà.

- Lúc đó... tôi đang nằm trên bàn mổ. Cơ thể bị rạch ra... m.á.u chảy... Tim ngừng đập rồi đập lại... Tôi đang đấu tranh với tử thần.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Minh Vy.

- Và cô... cô Vy... ngay lúc đó... cô đang ở đâu?

Minh Vy giật b.ắ.n người.

- Chị An Hạ... em... em ở hành lang... chờ chị mà.

Giọng cô ta run rẩy, chối cãi yếu ớt.

- Ở hành lang? Vậy... đoạn hội thoại mà tôi nghe lỏm được... là gì nhỉ?

Tôi khẽ cười, nụ cười lạnh lẽo.

- "... Đêm qua..." "... Suỵt! Nhỏ thôi." "... Anh... thấy hơi..." "... Không sao đâu. Cô ấy yếu lắm." "... Nhưng nhỡ..." "... Không nhỡ gì hết."

Tôi lặp lại từng câu, từng chữ, ngữ điệu y hệt như tôi đã nghe đêm đó. Mặt Minh Vy tái mét. Hoàng Nam há hốc miệng, như không tin vào tai mình.

Carrot Và Tịch Dương

- Cô ấy yếu lắm... Không sao đâu... Ngay lúc tôi đang giành giật sự sống... Các người lại nói về cái gì? Về "đêm qua" nào?

Tôi nhìn Hoàng Nam.

- Anh Nam... Anh nói anh ngủ ở phòng chờ? Nhưng hóa đơn quán cà phê này... vé xem phim này... đều đề ngày hôm đó. Và thời gian... trùng khớp với lúc tôi đang trên bàn mổ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com