Sự Quyến Rũ Của Thái Tử

Chương 1



1

 

Ban đầu ta thật sự không tin, nhưng nghĩ đến sự khác thường gần đây của thứ nữ Phượng gia – Phượng Khuynh Thành, thì lại chẳng thể không tin.

 

Từ sau khi rơi xuống nước một tháng trước, tính tình nàng ta thay đổi hoàn toàn, ngày ngày kêu gào đòi mọi người bình đẳng, nam nữ bình đẳng, gặp phụ hoàng cũng ưỡn thẳng lưng, sống c.h.ế.t không chịu quỳ.

 

Không màng lễ giáo nam nữ, hôm nay cùng Nhị lang nhà họ Lý cưỡi chung một ngựa, ngày mai lại một nam một nữ ở riêng một phòng suốt đêm với thế tử nhà Mộ Dung.

 

Nước Khởi Tang tuy phong tục cởi mở, so với hai nước còn lại thì quy củ với nữ tử cũng không hà khắc cho lắm, nhưng cũng chẳng cởi mở đến mức ấy.

 

Hành vi như Phượng Khuynh Thành đúng là quá mức trái đạo lý rồi.

 

Ấy vậy mà một nữ tử ngỗ nghịch như thế lại khiến hầu hết công tử thế gia ở Thịnh Kinh tranh nhau theo đuổi.

 

Tất cả đều trùng khớp, khiến ta không thể không tin.

 

Ý thức ta dần tỉnh táo lại, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Thẩm Túc.

 

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Có chỗ nào không thoải mái chăng?"

 

Đây chính là hoàng huynh của ta, rõ ràng vừa suýt bị ta cưỡng bức, vậy mà vẫn một mực quan tâm ta như trước.

 

Quả nhiên là người ôn hòa, trong sáng như vầng trăng, dịu dàng như nước.

 

Không hổ là người mà ta đem lòng ngưỡng mộ.

 

Ta vừa định kiêu ngạo hất cằm lên, thì trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh tượng bản thân bị t.r.e.o c.ổ bằng một dải lụa trắng.

 

Mặt mày trắng bệch, lưỡi thè ra thật dài, vừa xấu xí lại vừa kinh hoàng.

 

Khủng khiếp, thực sự quá khủng khiếp.

 

Ta bất giác rùng mình một cái.

 

Không được! Ta không thể tranh nam nhân với nữ chính!

 

"Ta có tội, xin lỗi hoàng huynh!"

 

Ta vừa bò vừa lăn đến cởi khóa xích nơi cổ tay Thẩm Túc.

 

"Đều do ta nhất thời… bị ma quỷ ám, mới dám làm ra chuyện đại bất kính với hoàng huynh, xin huynh thứ tội!"

 

Ta vờ muốn quỳ xuống, Thẩm Túc liền nắm lấy tay ta ngăn lại, ôn hòa mỉm cười:

 

"Hoàng huynh có bao giờ trách tội muội đâu."

 

Dứt lời, hắn bỗng trầm mặc, mí mắt cụp xuống, hàng mi dài khẽ lướt qua mi mắt, hồi lâu sau mới cất tiếng:

 

"Nhưng..."

 

Giọng Thẩm Túc hơi khàn:

 

"Tuy hai ta không phải huynh muội ruột, song thiên hạ không biết, trong mắt người đời chúng ta chính là cốt nhục huyết thống, không thể phạm phải chuyện loạn luân."

 

"Vâng vâng vâng!"

 

Ta gật đầu như gà mổ thóc, cam kết:

 

"Hoàng huynh yên tâm, về sau ta tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa."

 

Thẩm Túc nhìn ta như muốn nói lại thôi, một lúc sau, lặng lẽ thở dài: 

 

"Hoàng huynh tin muội."

 

Nhưng biểu cảm trên mặt hắn rõ ràng không giống đang tin ta chút nào!

 

Mà cũng chẳng trách Thẩm Túc, bởi đây đâu phải lần đầu ta làm ra chuyện như vậy.

 

Mỗi lần ta đều hứa sẽ không như thế nữa, kết quả lần sau vẫn bắt nhốt thì cứ bắt, hạ dược thì vẫn hạ như thường.

 

Đặt bản thân vào vị trí hắn, ta cũng chẳng dám tin.

 

Chỉ đành dùng hành động để chứng minh thành ý của mình vậy.

 

2

 

Rời khỏi Đông cung, ta ung dung chậm rãi bước trên hành lang dài, vừa đi vừa tung hứng sợi xích trong tay.

 

Chuỗi xích vàng dưới ánh nắng lấp lánh rực rỡ.

 

Phải nói thật, xích này chế tác quả thực tinh xảo, vừa đẹp vừa trơn mịn, chất liệu lại tốt.

 

Mang làm trang sức cũng chẳng tệ.

 

Chỉ là lúc ấy ta hoàn toàn không ngờ rằng, chẳng bao lâu nữa, chính sợi xích này sẽ bị Thẩm Túc dùng để khóa vào chân ta, trở thành công cụ giam cầm vô cùng hữu hiệu.

 

3

 

Từ sau chuyện đó, ta bắt đầu cố gắng tránh mặt Thẩm Túc.

 

Trước kia mỗi ngày chạy sang Đông cung tám trăm lần, giờ thì một lần cũng chẳng bén mảng, đến cả cung nữ thân cận của ta là Tùng Tuyết cũng phải trợn tròn mắt.

 

Trong Hải Đường điện, Tùng Tuyết vừa vấn tóc cho ta vừa tò mò hỏi:

 

"Điện hạ với Thái tử điện hạ cãi nhau rồi ạ?"

 

"Không hề, ta và hoàng huynh huynh muội hòa thuận, sao có thể cãi nhau được."

 

"Nếu vậy... chẳng lẽ là..."

 

Tùng Tuyết trầm mặc một lát, giọng nói bỗng trở nên phấn khích:

 

"Chẳng lẽ người đang âm thầm chuẩn bị một kế hoạch to lớn hơn, kín kẽ hơn, có thể một lần bắt gọn Thái tử điện hạ?"

 

"..."

 

Do những ‘chiến tích oanh liệt’ trước kia của ta, nên Tùng Tuyết căn bản không tin ta có thể thật sự hồi tâm chuyển ý mà từ bỏ Thẩm Túc.

 

Thẩm Túc không tin, Tùng Tuyết không tin, e rằng ngoài ta ra, trên đời chẳng có ai tin nổi điều đó.

 

Ta thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thật khiến người ta phiền lòng.

 

4

 

Thật không ngờ, ta không đến tìm Thẩm Túc, thì hắn lại chủ động đến tìm ta.

 

Khi ấy, hắn đang ngồi trước án thư trong điện của ta, từ góc độ này ta có thể thấy rõ nửa bên gương mặt lạnh nhạt mà tuyệt mỹ của hắn: sống mũi cao thẳng, lông mi cong dài, đường nét gương mặt như được vẽ bằng một nét bút mực đậm, sắc sảo và trầm lắng như một bút họa thủy mặc.

 

Ngón tay thon dài cầm bút, đang viết gì đó lên tờ tuyên chỉ.

 

Ta bỗng nhớ lại ngày đầu tiên ta cưỡng hôn Thẩm Túc.

 

Hôm ấy là một buổi trưa nắng đẹp, sau khi dùng xong bữa trưa ở Đông cung, ta bị Thẩm Túc bắt ngồi luyện chữ.

 

"Chớ nhìn ta, nhìn chữ."

 

Hắn gõ nhẹ vào trán ta bằng đốt ngón tay, mặt nghiêm túc dạy dỗ.

 

"Ồ."

 

Nhưng có lẽ ta sinh ra đã phản nghịch, càng cấm thì ta càng cố tình nhìn.

 

Ta càng trắng trợn nhìn chằm chằm vào Thẩm Túc, có thể nói là mắt không rời hắn lấy một khắc.

 

Hắn dường như bất lực, nói mấy câu gì đó, mà ta đã không còn nghe rõ.

 

Hai mắt ta cứ nhìn chăm chăm vào đôi môi kia, đầy đặn vừa phải, khẽ mấp máy.

 

Thẩm Túc quả thật có dung mạo tuyệt hảo, da trắng như tuyết, mà đôi môi lại đỏ tươi như son, tựa như được nhuộm phấn đào, khiến lòng người ngứa ngáy không yên.

 

Ta vô thức nuốt nước bọt, trong đầu dấy lên một cơn sóng dữ dội khao khát được mạo phạm hắn.

 

Nhưng người trước mặt là Thái tử điện hạ tôn quý nhất nước Khởi Tang, lại là hoàng huynh danh nghĩa của ta, ta không thể thất lễ với hắn.

 

Ta cố sức kiềm chế ý nghĩ trong đầu, miệng lẩm nhẩm thanh tâm chú.

 

Thế nhưng càng kiềm chế thì dục niệm càng mạnh mẽ, chỉ vài hơi sau, ta rốt cuộc vẫn không nhịn được, bất ngờ choàng tay qua cổ Thẩm Túc, hôn xuống.

 

Khoảnh khắc môi chạm môi, trong lòng ta vang lên một tiếng thở dài thỏa mãn.

 

Cảm giác còn tuyệt hơn trong tưởng tượng, như đang hôn lên một bông tuyết sắp tan, lại giống một khối bánh ngọt thoảng hương trái cây, mát lạnh mà ngọt ngào.

 

Có vẻ như Thẩm Túc bị hành động bất ngờ ấy làm cho kinh ngạc, ngây ra một hồi lâu mới nhớ đến chuyện phải đẩy ta ra.

 

Hắn dường như thật sự bị dọa đến mức choáng váng, phải xô đẩy tới hai ba lần mới đẩy được ta ra.

 

Thẩm Túc hé miệng, nhìn ta hồi lâu vẫn không thốt nên lời.

 

Ta l.i.ế.m liếm môi, lại nhào vào lòng hắn, định tiếp tục trêu chọc.

 

Nhưng lần này hắn đã có phòng bị, Thẩm Túc dùng hai ngón tay chặn lên môi ta, vành tai đỏ hồng, mi mắt cụp xuống, rõ ràng là vừa xấu hổ lại vừa giận dữ.

 

"Hoàng huynh đừng keo kiệt như thế, cho ta hôn thêm một cái đi!"

 

Ta ôm lấy eo hắn, dụi đầu vào lồng n.g.ự.c hắn mà nũng nịu.

 

"Thẩm Chiêu Quân!"

 

Hắn hiếm khi dùng khẩu khí nghiêm khắc như vậy gọi thẳng cả tên ta.

 

Ta chẳng hề để tâm, ngẩng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt.

 

"Ta là huynh trưởng của muội."

 

"Nhưng đâu phải huynh ruột."

 

"Cho dù không phải, cũng không được."

 

Thẩm Túc kiên quyết: "Cổ nhân từng dạy rằng..."

 

Hắn răn dạy ta suốt nửa canh giờ mới chịu cho lui.

 

Thế nhưng những lời ấy ta đều để tai này lọt qua tai kia, chẳng mấy để tâm.

 

Trong mắt ta, từ trước tới nay, Thẩm Túc luôn là một sự tồn tại đặc biệt.

 

Sinh mẫu của ta vốn chỉ là thứ nữ trong phủ, tiến cung cũng chỉ được phong làm tài nhân, không được sủng ái, lại mất sớm. 

 

Năm ta tám tuổi, người đã lâm bệnh qua đời.

 

Tuổi còn nhỏ, lại sống nơi thâm cung, mất đi sự che chở của mẫu thân, những ngày tháng sau đó thê thảm ra sao, cũng có thể tưởng tượng được.

 

Về sau, là Thẩm Túc thấy ta đáng thương, bèn đưa ta về Đông cung, ta mới bắt đầu có cuộc sống tốt đẹp.

 

Hắn đối đãi với ta cực kỳ tốt, người cũng tốt vô cùng.

 

Ôn nhu, cao quý, thanh nhã, thuần khiết, thông tuệ…

 

Trong mắt ta, mọi mỹ từ trên đời gán lên người hắn cũng chẳng chút nào là quá.

 

Về sau, trong một lần ngoài ý muốn, ta phát hiện bản thân chẳng phải là con ruột của Hoàng thượng.

 

Khi ấy ta hoảng loạn vô cùng, việc đầu tiên làm, cũng là phản xạ theo bản năng, chính là đi nói với Thẩm Túc.

 

Thẩm Túc nghe xong, trầm mặc hồi lâu, sau đó dặn ta chớ để lộ cho người thứ ba.

 

Nếu để kẻ khác biết được, ta nhất định sẽ mất mạng, nhưng hắn nguyện giữ kín bí mật này thay ta.

 

Ta cảm động đến mức rối tinh rối mù, âm thầm thề nguyện cả đời này sẽ đối tốt với Thẩm Túc.

 

Theo năm tháng trưởng thành, lòng kính trọng và ngưỡng mộ ta dành cho hắn càng ngày càng sâu đậm. Cùng lúc đó, một loại khát khao mang tên "chiếm hữu" cũng dần nảy sinh và ngày càng mãnh liệt.

 

Trước kia ta vẫn luôn cho rằng, ấy chỉ là tình cảm thân thiết của muội muội dành cho huynh trưởng mà thôi, cho đến giờ khắc này mới bừng tỉnh, thì ra vốn dĩ không phải như thế.

Hồng Trần Vô Định

 

Tình cảm ta dành cho Thẩm Túc, chính là ái mộ giữa nam nữ.

 

Ta thích hắn, ta muốn có được hắn!

 

Mà sự nâng niu nuông chiều của Thẩm Túc suốt bao năm nay cũng khiến ta dưỡng thành tính nết: đã muốn thứ gì thì nhất định phải có cho bằng được.

 

Lần đó cưỡng hôn hắn, bề ngoài ta tỏ vẻ biết lỗi xin tha, hứa sẽ sửa đổi, nhưng trên thực tế, cái ý nghĩ muốn đè hắn ra chưa từng tiêu tan dù chỉ một ngày.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com