Linh kiếm của hắn toàn thân đen kịt, toát ra luồng khí âm u.
Kiếm tỏa ra luồng hàn khí rợn người, xuyên thẳng vào xương cốt dưới đất.
Nhìn qua cũng biết đây là một thanh linh kiếm phẩm chất không hề thấp.
Dạ Thanh Minh cầm kiếm, vung một nhát trong không trung.
Ngự Đan Liên cảm nhận được không khí trước mặt bị kiếm khí cắt đôi, nơi chân trời xa cũng xuất hiện những vết nứt.
Nhưng vết nứt đó chỉ tồn tại trong thoáng chốc rồi nhanh chóng liền lại.
Dạ Thanh Minh hơi sững sờ, lại vung kiếm thêm một lần nữa.
Ngự Đan Liên cảm nhận được kiếm này còn mạnh hơn kiếm vừa rồi, mang theo khí thế như hàng vạn ác quỷ cùng gào thét lao về phía chân trời.
Nàng chỉ đứng sau lưng Dạ Thanh Minh thôi mà tim cũng đập thình thịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
So với chiêu hóa thần nhất kiếm gì đó của Bạch Trì thì chiêu kiếm này của thất sư huynh thật sự vượt trội quá nhiều rồi!
Nhưng sau khi kiếm của Dạ Thanh Minh c.h.é.m tới, trên trời chỉ xuất hiện thêm nhiều vết nứt hơn, không hề có dấu hiệu vỡ ra, thậm chí còn nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
Dạ Thanh Minh thu kiếm, ánh mắt trầm xuống: "Bí cảnh này đã giam chúng ta lại rồi." Hắn không thể phá vỡ cửa ra vào của bí cảnh này.
Ngự Đan Liên thầm thở dài trong lòng.
Xem ra đây là ý trời rồi.
Ý trời bắt buộc nàng lần này phải tìm thấy tàn hồn của ma tu đó.
"Thế thì chi bằng chúng ta… trượt tuyết trước đã!"
Ngự Đan Liên quay đầu nhìn về phía sườn núi trắng xóa, ôm lấy một tấm ván gỗ lớn, mắt lấp lánh vẻ háo hức.
Khuôn mặt tròn trịa còn chút trẻ con của nàng tràn đầy mong đợi.
Hoàn toàn không có chút sợ hãi trước bí cảnh thượng cổ nguy hiểm hay hoảng loạn vì bị giam giữ.