Vừa mới giây trước còn nói những lời tựa như không phải kêu oan nhưng lại hơn cả kêu oan.
Thế mà giây sau đã vui vẻ hét to rằng phát tài rồi?
Ngươi phát tài rồi đấy!
Nhưng mọi người thì mất hết tiền rồi!
Rất nhiều người đã đặt cược hết cả gia sản của mình vào đó!
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều tái mét mặt mày.
Ngay cả chưởng môn cũng suýt nữa không giữ được cái mặt già nua của mình, dù sao hắn đã đặt cược hẳn một vạn thượng phẩm linh thạch mà.
Hắn hít sâu một hơi rồi nói:
"Ngự Đan Liên của Thanh Liên Phong, ván cược này không thể tính kết quả. Hiện giờ vẫn chưa xác định được có phải ngươi đã giở trò mờ ám hay không, nên ta cho rằng cứ trả lại linh thạch cho mọi người là tốt nhất."
Ngự Đan Liên nghe xong, lập tức tươi cười rạng rỡ nói:
"Chưởng môn nói rất đúng, ván cược này thực sự quá bất ngờ."
"Mọi người đều là đệ tử bình thường của Cửu Huyền Kiếm Môn, một năm làm lụng vất vả cũng chẳng tích góp được bao nhiêu linh thạch. Nếu ngay cả chút linh thạch đó mà ta cũng muốn thu hết thì thật sự quá vô tình rồi!"
Chưởng môn lập tức thở phào nhẹ nhõm:
"Ngươi hiểu được như thế thì tốt."
Ngự Đan Liên liền cao giọng nói:
"Ván cược này, Tạ Thanh Dư không thua cũng chẳng thắng, vốn dĩ theo lý thì ta đã thắng đậm, nhưng nghĩ đến chuyện mọi người kiếm linh thạch không dễ dàng, mà ta lại là người có bối phận cao, thật không đành lòng lấy tiền của mọi người."
"Vả lại, chưởng môn và các vị phong chủ đã cược tổng cộng một vạn sáu ngàn thượng phẩm linh thạch. Với số linh thạch đó thì ta mở cái bàn cược này cũng không tính là lỗ vốn."
"Lát nữa mọi người hãy đến tìm Tiêu Lạc để nhận lại toàn bộ linh thạch đã cược, mọi người mau cảm ơn chưởng môn và các vị phong chủ đi!"
Các đệ tử nghe thấy được trả lại linh thạch thì ai còn quan tâm đến lời Ngự Đan Liên vừa nói chứ.
Mọi người đồng loạt reo lên: "Tạ ơn chưởng môn và các vị phong chủ!"
Sắc mặt chưởng môn lập tức tối sầm lại:
"Ngự Đan Liên của Thanh Liên Phong, ván cược này vốn dĩ đã không thể tính kết quả, vì sao linh thạch của ta và ba vị phong chủ lại không trả lại?"
Ngự Đan Liên ngạc nhiên nhìn chưởng môn hỏi: "Tại sao lại phải trả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Dựa theo quy tắc mở bàn cược, kết quả thế này thì đương nhiên người làm cái thắng mà, ta thắng rồi thì tại sao phải trả lại linh thạch cho ngươi? Ngươi cũng nghèo như đám đệ tử kia sao? Không có số linh thạch đó thì ngươi sẽ c.h.ế.t đói chắc?"
Chưởng môn: "Nếu như ngươi thực sự giở trò mờ ám thì sao? Vậy chẳng phải số linh thạch đó đã định sẵn sẽ rơi vào túi ngươi rồi sao?"
Ngự Đan Liên đầy vô tội: "Chưởng môn sư điệt, ta đã nói rồi, Hỏa Linh không phải ta cố ý cướp lấy mà là nó tự bay vào người ta thôi, sao ngươi lại không chịu tin ta chứ?"
"Chẳng lẽ vì ngươi không muốn thua ta một vạn thượng phẩm linh thạch nên mới muốn đổ oan cho ta, định ăn quỵt sao?"
Ngự Đan Liên mở to mắt, vẻ mặt như không thể tin nổi: "Chưởng môn sư điệt, tuy bối phận ngươi nhỏ nhưng tuổi người lớn hơn ta nhiều, sao có thể nói năng vô lý thế chứ?"
Chưởng môn: "…"
"Chưởng môn sư huynh! Giờ quan trọng nhất là giúp ta lấy lại Hỏa Linh!"
Tạ Thanh Dư tức đến mức bốc khói!
Những người này chẳng lẽ không nghe thấy lời kêu oan của nàng ta ban nãy sao?
Nàng ta bị moi mất linh căn rồi!
Hỏa linh của nàng ta cũng bị cướp mất!
Tại sao mọi người không dồn hết sự chú ý vào nàng ta chứ?!
Còn quan tâm chuyện linh thạch gì đó làm gì nữa!
Chưởng môn cũng rất tức giận.
Con nhóc này miệng lưỡi lanh lợi, mới nói có mấy câu đã đội cho hắn cả đống mũ đen!
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Cái gì mà tuổi nhỏ mà vai vế lớn!
Cái gì mà muốn ăn quỵt!
Cái gì mà vô lý!
Hắn phất tay áo một cái, giận dữ nói: "Vậy thì về Cửu Huyền Phong rồi nói tiếp!"