Chung quanh có rất nhiều người bàn tán về kết quả trận đấu này.
"Sư thúc Tạ Thanh Dư là đệ tử của Bạch Trì tôn thượng, lúc đột phá Trúc Cơ còn dẫn động cả Tử Kim Lôi, ai cũng nói nàng là tiên nhân thượng giới chuyển thế. Dù hiện tại nàng chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng ta vẫn cho rằng phần thắng của nàng cao hơn!"
"Thật sao? Nhưng sư huynh Cảnh Thương đã vào Trúc Cơ trung kỳ năm năm rồi, cả kinh nghiệm và tu vi đều vượt trội hơn sư thúc Tạ Thanh Dư! Cho dù sư thúc thiên phú tuyệt đỉnh, tỷ lệ thắng cũng không cao đâu!"
"Sư huynh Cảnh Thương là đệ tử của chưởng môn nhưng chỉ có song linh căn. Hắn năm tuổi nhập môn, hai mươi tuổi mới Trúc Cơ! Còn sư thúc Tạ Thanh Dư chỉ mất hai tháng đã Trúc Cơ! So sánh sao được chứ?"
"Gì mà không so được chứ? Một người Trúc Cơ trung kỳ, một người mới Trúc Cơ sơ kỳ, mà ngươi lại bảo Trúc Cơ sơ kỳ có tỷ lệ thắng cao hơn?"
Hai người tranh luận tới mức gần như sắp biến thành cãi nhau.
Bỗng nhiên, vai họ bị ai đó vỗ nhẹ từ phía sau.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Cả hai quay đầu lại với vẻ mặt khó chịu.
"Các ngươi ở đây tranh cãi nảy lửa cũng vô nghĩa thôi, chi bằng chúng ta cược một ván xem ai sẽ chiến thắng?"
Giọng nói trong trẻo non nớt vang lên bên tai.
Nhìn kỹ lại – chẳng phải là tiểu nha đầu ở Thanh Liên Phong sao?
Người từng để lại tên ở đỉnh Thang Vấn Tâm.
Từ sau khi Ngự Đan Liên mắng cả môn phái vào ngày bái sư, chưởng môn đã ra lệnh không được gây sự với Thanh Liên Phong.
Đám đệ tử nội môn bọn họ cũng đành phải kiềm chế bản thân.
Vậy mà giờ tiểu nha đầu này lại chủ động tìm đến bọn họ ư?
"Chưởng môn đã quy định, trong môn phái cấm đánh cược!"
Ngự Đan Liên cười nói: "Ta là sư thúc của chưởng môn, ta mở sòng, nếu có bị phát hiện thì cứ đổ hết lên người ta, chưởng môn sẽ không làm khó các ngươi đâu."
"Các ngươi ở đây tranh cãi cũng chẳng thể cãi ra được kết quả gì, thay vì đỏ mặt tía tai mà cãi nhau, chi bằng cược một phen, nếu thắng cược thì chẳng phải tốt hơn sao?"
Một đệ tử lập tức nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Được! Ta cược mười viên linh thạch hạ phẩm, đặt cho sư thúc Tạ Thanh Dư thắng!"
Một đệ tử khác cắn răng nói:
"Ta đã nói rồi, sư huynh Cảnh Thương không thể thua được! Ta cược hai mươi viên linh thạch hạ phẩm, đặt cho sư huynh Cảnh Thương thắng!"
Trong lúc bọn họ còn đang tranh cãi, hai người trên lôi đài đã bắt đầu tỷ thí.
Người tu vi Trúc Cơ trung kỳ kia cố ý nương tay, đấu ngang tay với Tạ Thanh Dư. Hai người kẻ tới người lui, nhất thời khó phân thắng bại.
Có ba mươi viên linh thạch hạ phẩm làm tiền đặt cược, Ngự Đan Liên vội vàng lấy ra một cái bàn nhỏ và ghế đẩu từ trong không gian giới chỉ.
Nàng vạch một đường ở giữa bàn, viết tên Tạ Thanh Dư và Cảnh Thương lên hai bên.
Sau khi đặt hết linh thạch lên bàn, nàng cười tít mắt, cũng móc ra hai viên linh thạch thượng phẩm từ trong túi mình:
"Ta cũng cược Cảnh Thương thắng!"
Hai viên linh thạch thượng phẩm vừa đưa ra, lập tức thu hút ánh mắt của hai đệ tử đang tranh cãi.
Linh thạch thượng phẩm!
Dù bọn họ là đệ tử nội môn, mỗi tháng cũng chỉ được môn phái phát cho năm mươi viên linh thạch trung phẩm.
Hai viên linh thạch thượng phẩm này tương đương với bốn tháng bổng lộc của họ!
Hai người đều sững sờ, nhìn Ngự Đan Liên:
"Ngươi... ngươi nghiêm túc sao?"
Ngự Đan Liên gật đầu nói:
"Đúng vậy, là các ngươi cược ít quá thôi, nếu không ta còn muốn cược thêm nữa kìa!"
Đệ tử ủng hộ Tạ Thanh Dư nói:
"Ngươi là biểu muội của sư thúc Tạ Thanh Dư, giữa hai người lại có hiềm khích, đương nhiên sẽ cược nàng thua rồi. Nhưng ta tin chắc sư thúc Tạ Thanh Dư sẽ thắng! Ngươi cứ chờ đấy, ta lập tức đi gọi các sư huynh đệ của ta đến. Hai viên linh thạch thượng phẩm kia của ngươi đừng mơ mà lấy lại!"