“Khụ! Khụ khụ! Tiền… Tiền bối, có thể thả ta xuống được chưa?”
Lam Thư còn đang bị Kỷ Hoài Tư kẹp giữa eo và cánh tay.
Hắn bị kẹp ngang chạy một đường, lúc này xương cốt rã rời, giọng nói suy yếu, sắc mặt trắng bệch.
Kỷ Hoài Tư nghe vậy, trực tiếp buông tay.
“Bịch” một tiếng, Lam Thư rơi xuống đất, sắc mặt càng thêm trắng.
Kỷ Hoài Tư cảnh giác nhìn Tịnh Phạn Tâm Liên “đáng yêu” trên vai Ngự Đan Liên mà như gặp phải đại địch.
Lúc này, Tịnh Phạn Tâm Liên lại mở miệng: “Chúng ta mau đi tìm đại sư huynh của ngươi đi!”
Ngự Đan Liên khó xử nói: “Ta thật sự không có lừa ngươi, ban đầu ta nói nhầm đại sư huynh thành tam sư huynh, đại sư huynh của ta hiện tại không có ở trong bí cảnh.”
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Ngay trước khi Tịnh Phạn Tâm Liên tức giận, nàng lập tức nói thêm: “Phật tu thuần túy rất đáng giá chờ đợi, ngươi nói đúng không?”
Nghe rất có đạo lý.
Tịnh Phạn Tâm Liên tán đồng: “Đúng! Bây giờ chúng ta rời khỏi nơi này!”
“Chúng ta phải rời khỏi tiên phủ trước!”
Tịnh Phạn Tâm Liên nói: “Ta biết cách để rời khỏi nơi này.”
Tịnh Phạn Tâm Liên lại lần nữa đảm nhận vai trò dẫn đường chuyên nghiệp, dẫn theo bọn họ đi về phía đại điện chen đầy ma vật phía trước .
Sau khi nó tiến vào đại điện, bậc lửa trong đó tứ phía tường, cùng với 81 cây đuốc trên đỉnh đầu.
Một cơ quan đài chậm rãi trồi lên từ dưới mặt đất phía trước.
Cơ quan trên đài bày một khối bạch ngọc, chất ngọc trong veo.
“Lập khế ước với vật này là có thể rời khỏi nơi đây.”
Kỷ Hoài Tư nhìn bạch ngọc, ẩn ẩn đoán được cách sử dụng.
Hắn đẩy Ngự Đan Liên một cái: “Tiểu sư muội, mau nhỏ m.á.u nhận chủ đi.”
Hắn lấy thứ này cũng vô dụng, nhưng tiểu sư muội quá yếu, nàng rất cần!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một giọt m.á.u nhỏ lên miếng ngọc.
Ngự Đan Liên cảm giác thần thức của nàng đã liên kết với nó.
Nàng vừa nghĩ một chút, tất cả mọi người đã cảm thấy trước mắt mơ hồ.
“Cửa vào bí cảnh đã đóng, các ngươi làm sao mà ra được?”
Vừa lấy lại ý thức, bọn họ đã đứng ở trước cửa vào bí cảnh.
Phong chủ Khí phong đang đè lại thằng con của mình, gấp giọng đặt câu hỏi.
Mười tên đệ tử Cửu Huyền Kiếm Môn đều có mặt đông đủ, đệ tử các môn phái khác cũng đều mơ mơ màng màng xuất hiện, sau khi phát hiện bản thân đã ra ngoài thì lập tức vui vẻ đi tìm trưởng bối của môn phái mình.
Ngự Đan Liên quan sát Tạ Thanh Dư.
Không biết nàng ta lại có được cơ duyên gì, tu vi lại trở về Trúc Cơ kỳ, vết sẹo xấu xí trên người cũng đã không còn.
Tạ Thanh Dư cũng đang nhìn Ngự Đan Liên, trong mắt chứa đầy oán hận, khi đối diện với ánh mắt Ngự Đan Liên liền lập tức dời mắt.
Huyền Niệm vốn đang ngơ ngác khó hiểu, sau khi hắn phát hiện mình đã ra ngoài thì không trả lời câu hỏi của cha ruột- Phong chủ Khí phong , hắn vừa liếc mắt một cái đã thấy Tạ Thanh Dư lẫn trong đám người.
Mắt hắn sáng rỡ, chạy tới nôn nóng dò hỏi: “Sư muội…… Thúc, lúc đó sao cô lại đột nhiên mất tích vậy? Sư huynh đệ chúng ta đều đi tìm cô nhưng lại gặp chuyện, mọi người đều bị tách ra!”
Tạ Thanh Dư mím môi, hồi lâu sau mới nói: “Ta… Ban đêm đột nhiên tỉnh giấc, phát hiện một con linh thú đáng yêu nên không nhịn được mà đuổi theo, sau đó thì bị lạc đường.”
Chỉ có nàng ta mới biết, nàng muốn lập tức vạch trần hành vi của Ngự Đan Liên và Kỷ Hoài Tư đến mức nào, nhưng một khi vạch trần, chuyện trên người nàng ta có hỏa linh cũng sẽ bại lộ.
Hỏa linh trân quý như vậy, khó tránh khỏi khiến người ta thèm muốn.
Tạ Thanh Dư dùng ánh mắt cảnh cáo liếc về phía Ngự Đan Liên.
Hiện tại chỉ có Ngự Đan Liên biết nàng ta có hỏa linh, cùng với truyền thừa của Ngọc Thanh Tiên Nhân.
Nếu Ngự Đan Liên dám nói ra…
Phong chủ Khí phong nhìn theo ánh mắt của nhi tử ngốc nhà mình, ánh mắt rơi xuống trên người Tạ Thanh Dư, không nhịn được mà kinh hô: “Sư muội, ngươi đã sắp Trúc Cơ rồi sao?”
Tạ Thanh Dư nhẹ nhàng gật đầu: “Ta đạt được một ít cơ duyên ở trong bí cảnh.”
Mà giờ phút này, không trung chậm rãi tối sầm lại, có mây đen giăng đầy, như đang ấp ủ thứ gì.