Nó đang ôm gối bên cạnh bản thể của , trông cực kỳ chán chường.
“Ngươi thế?”
Ngự Đan Liên tiến gần.
Nó đang nên tầm mắt khéo ngang với nàng đang , hai .
Sau khi nàng hỏi xong, Toan Nghê trả lời ngay.
nàng ngẫm một chút, đại khái cũng đoán phần nào.
Trước đây nàng từng nó , tòa cung điện cũ nát là do Thần Vương Hy Vô tặng cho nó.
bây giờ Thần Vương Hy Vô lẽ chết, phủ cũng nát như tương, còn nó thì phong ấn giam cầm trong bí cảnh đó suốt thời gian dài.
Mặc dù rõ rốt cuộc xảy chuyện gì, nhưng bình thường mà gặp biến cố như thế thì cũng khó tránh khỏi sa sút tinh thần.
Ngự Đan Liên cảm thấy nó thật đáng thương, liền an ủi:
“Cho dù quá khứ xảy điều gì, chúng vẫn hướng về phía . Giờ tình hình chẳng thể tệ hơn nữa, thì mỗi ngày tiếp theo đều là một ngày hơn.”
“Ngươi xem, ngươi khỏi cái bí cảnh từng giam giữ còn gì?”
“Ta quỷ cũng thể tu luyện xác, đầu thai , , thú! Ngươi cố gắng lên nhé!”
Toan Nghê tiểu cô nương đang nghiêm túc giảng đạo lý mặt , sững một lúc bật nhẹ nhàng.
“Cảm ơn ngươi. đang hoài niệm quá khứ. Chuyện xưa quên gần hết, chỉ nhớ vài thứ vụn vặt.”