Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 130: ĐOÀN ĐOÀN THÊ TỬ TA



CHƯƠNG 131: ĐOÀN ĐOÀN THÊ TỬ TA Quỷ vương không có thực thể.

Thần khí Xá Lợi Hoàn và các đòn tấn công bằng linh lực đều có thể gây sát thương cho chúng.

Nhưng khi Ngự Đan Liên vung tay tát một cái rất bình thường, bàn tay ấy lại xuyên thẳng qua đầu gối của con quỷ vương kia.

Con quỷ vương đang ngậm một góc của tấm bảng gỗ trong miệng, nghi hoặc cúi đầu nhìn Ngự Đan Liên nhỏ bé, dường như không hiểu nàng đang làm gì.

Ngự Đan Liên: "……"

Nàng đột nhiên cũng nhận ra rằng, những con quỷ vương này dường như sẽ không vì một tấm bảng gỗ mà thay đổi.

Bởi vì bảng danh dự đối với chúng mà nói, chỉ là một vật vô dụng.

Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng lặng lẽ lấy Xá Lợi Hoàn ra, phóng to lên.

Sau đó, nàng đánh mỗi con quỷ vương mười cái, bảo đảm công bằng.

Rồi nàng giơ tấm bảng gỗ lên và nói: "Tấm huân chương này rất có ích, vốn dĩ mỗi ngày ta sẽ đánh các ngươi mười một cái, nhưng hôm nay chỉ đánh mười cái thôi!"

"Bởi vì tấm huân chương danh dự này ở đây, nó đã giúp các ngươi miễn đi cú đánh thứ mười một!"

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

"Nếu lần sau, tấm giấy khen này biến mất, thì mỗi ngày ta sẽ đánh mười một cái!"

"Hiểu chưa?"

Lũ quỷ vương bị đánh bất ngờ thì uất ức vô cùng.

Vừa nghe lời Ngự Đan Liên nói, chúng liền cuống cuồng gật đầu, sau đó nhìn tấm bảng gỗ như thể đang nhìn một bảo vật.

Ừm, đây mới là hiệu quả mà nàng mong muốn.

Tiểu sư muội hoàn toàn đang coi đám quỷ vương này như một lũ ngốc mà đùa giỡn vậy.

Diệp Thanh Minh bất đắc dĩ đỡ trán, còn Ngự Đan Liên lại bắt đầu một bài diễn thuyết quanh tấm bảng gỗ.

Ý chính là, tấm bảng gỗ này là vinh dự tập thể của các ngươi.

Và trong không gian bí cảnh này, muốn đạt được vinh dự tập thể thì mọi người phải cùng nhau nỗ lực.

Nếu sau này có ai cắn nuốt ai thì phải làm luôn cả công việc của con quỷ bị nuốt kia. Hơn nữa còn phải chịu đòn thêm phần của con quỷ đó nữa.

Khi nhắc đến công việc, lũ quỷ vương không chút phản ứng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng khi nói đến bị đánh, chúng lập tức ngoan ngoãn hẳn lên.

Sau khi đạt được hiệu quả như ý, Ngự Đan Liên nhìn về phía Diệp Thanh Minh.

“Thất sư huynh, chúng ta rời khỏi bí cảnh thôi!”

Diệp Thanh Minh gật đầu, nhưng rồi lại nói: “Chờ một chút.”

Hắn đến bên hồ cá nhỏ, thả Thủy Linh mà trước đó đã thu lại vào trong Nhược Thủy.

Vừa chạm vào Nhược Thủy, Thủy Linh lập tức trôi về trung tâm.

Nhược Thủy tự động đóng băng ở giữa, nâng đỡ Thủy Linh một cách vững vàng.

Còn ở hồ cá lớn bên kia, hơn bốn mươi con Sương Hàn Thú đã biến cái hồ thành một mặt băng lớn, tất cả đều ẩn mình dưới lớp băng.

“Đi thôi!”

Ngự Đan Liên gật đầu, cùng Diệp Thanh Minh rời khỏi không gian bí cảnh.

Sau khi rời khỏi, Diệp Thanh Minh dẫn nàng đi về phía tây nam.

Nơi đó chính là vị trí vốn dĩ của Thiên Xu Tinh.

Lúc này, một cái hang cao khoảng hai trượng đã được mở ra trên thân một cái cây khổng lồ, miệng hang là một vòng xoáy giống như lối vào bí cảnh.

Ngự Đan Liên và Diệp Thanh Minh cùng bước vào vòng xoáy đó.

Chỉ trong chớp mắt, họ đã quay trở lại bên ngoài tòa tử thành kia.

Vừa mới ra ngoài, Ngự Đan Liên đã nghe thấy tiếng khóc nức nở.

“Hu hu hu hu…”

“Đoàn Đoàn – thê tử của ta, tuy nàng chưa từng gả cho ta, nhưng trong lòng ta, nàng đã sớm là thê tử của ta rồi. Một mối chân tình không thể bày tỏ với nàng là điều tiếc nuối lớn nhất trong đời ta.”

“Ta vốn định chờ nàng trưởng thành rồi sẽ đến Cửu Huyền Kiếm Môn cầu hôn, sính lễ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi nàng chấp nhận tấm chân tình của ta… Vậy mà nàng lại ra đi như thế, để lại ta một mình nơi trần thế, trở thành một gã góa vợ!”

“Trên con đường tu tiên này, ta chưa từng hối hận vì đã gặp nàng, chưa từng hối hận!”

“Hu hu hu hu hu hu… Đoàn Đoàn – thê tử ta, ân cứu mạng năm xưa của nàng, ta luôn khắc ghi trong tim. Mỗi khi nửa đêm giật mình tỉnh mộng, ta luôn thấy nàng đứng nơi chân trời, cúi đầu nhìn ta. Ngay cả khi nàng đánh ta, nàng vẫn quyến rũ đến thế.”

“Nàng đã đánh cắp trọn vẹn trái tim ta, vậy mà lại c.h.ế.t trong bí cảnh này… hu hu hu hu…”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com