Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 123: SỐNG CHẾT CÓ NHAU



CHƯƠNG 124: SỐNG CHẾT CÓ NHAU Ngự Đan Liên được Thiên Miên kéo về khu vực an toàn.

Lúc này, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt hồ Nhược Thủy- nơi giờ đây đã mở rộng thêm.

“Sư thúc… xin nén đau buồn.”

Tạ Thanh Dư thấy sắc mặt nàng thì không kìm được vẻ hả hê.

Nhưng ngay giây sau…

“Á!”

Một tiếng “bốp!” vang lên — Tạ Thanh Dư bị tát một cú trời giáng, khiến mặt nàng ta sưng vù như đầu heo.

Thiên Cẩm rút tay lại: “Ta đã bảo ngươi im miệng đi!”

Tạ Thanh Dư tức đến mức toàn thân run rẩy, không kìm được mà ngước nhìn Bạch Trì, mắt đẫm lệ như sắp khóc.

Bạch Trì biết mình đuối lý, hơn nữa còn được người ta cứu giúp những hai lần, quan trọng nhất là không đánh lại đối phương.

Hắn chỉ có thể thở dài, đưa cho Tạ Thanh Dư một viên đan dược: “Thanh Dư, ăn viên đan dược này đi.”

Tạ Thanh Dư cắn răng, nhẫn nhịn, cuối cùng cũng nuốt viên đan dược mà Bạch Trì đưa cho.

Ngự Đan Liên nhìn chằm chằm mặt nước phía xa.

Lúc này, đám Sương Hàn Thú cũng bị Nhược Thủy kéo chìm xuống đáy, mặt nước hoàn toàn bình lặng trở lại.

Nàng bất ngờ nhấc chân, bước về phía hồ Nhược Thủy.

Thiên Cẩm vội vàng kéo tay nàng lại: “Tiểu sư muội của Thanh Liên Phong, đừng qua đó, nguy hiểm lắm. Không ai có thể leo ra từ trong Nhược Thủy đâu!”

Sự việc xảy ra quá đột ngột.

Lúc này, nội tâm Ngự Đan Liên vẫn đang chấn động dữ dội.

Lúc nãy, khi sư huynh ném nàng lên, nàng đã tưởng rằng hắn định dùng nàng làm mồi nhử để tiện bỏ trốn…

Cho dù khối ngọc làm vật trung gian cho không gian bí cảnh có chìm xuống đáy hồ Nhược Thủy, ít nhất nàng và sư huynh vẫn có thể giữ được mạng sống.

Thế nhưng chỉ vì một khoảnh khắc do dự, nàng đã bị sư huynh ném ra ngoài mất rồi.

Nàng thà để Diệp Thanh Minh dùng nàng làm mồi nhử còn bản thân hắn thì thoát thân!

Dù sao, nàng vốn dĩ không thuộc về thế giới này.

Dù sao, nàng vốn đã là người sắp c.h.ế.t rồi!

Thời gian sống của nàng ở thế giới này vốn dĩ là trộm được!

Vậy mà trong khoảng thời gian sống trộm ấy, nàng lại vì sự yếu đuối của bản thân mà kéo chân sư huynh, khiến sư huynh chìm xuống đáy hồ.

Nếu vừa rồi, nàng có đủ thực lực để tiêu diệt đám Sương Hàn Thú kia, nàng và sư huynh đã có thể bình an rút lui.

Ngự Đan Liên nhìn chằm chằm mặt hồ Nhược Thủy, khẽ nói: “Người c.h.ế.t lẽ ra nên là ta mới đúng…”

“Là ta mà!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngự Đan Liên bất ngờ hất tay Thiên Cẩm ra, lao thẳng về phía hồ Nhược Thủy.

Trong mắt nàng tràn đầy sự hoang mang và tự trách.

Thiên Cẩm theo phản xạ định kéo nàng lại, nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị Thiên Miên ngăn lại.

“Nàng là người của Cửu Huyền Kiếm Môn, chúng ta ra tay cứu đã là tận tình tận nghĩa. Nàng đã có lựa chọn của riêng mình, nhân quả này chúng ta không nên vướng vào thì hơn!”

Thiên Cẩm sững người, cứ thế nhìn bóng dáng nhỏ bé của Ngự Đan Liên lao tới mép băng, không chút do dự mà nhảy xuống hồ Nhược Thủy.

Tạ Thanh Du nhìn thấy Ngự Đan Liên nhảy xuống, gương mặt sưng vù như đầu heo cũng không giấu được nụ cười nơi khóe miệng.

Chết rồi!

Cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi!

Cái con Ngự Đan Liên này cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi!

Chỉ tiếc, để nó c.h.ế.t quá nhẹ nhàng rồi!

Quá nhẹ nhàng!

Nhưng dầu gì cũng c.h.ế.t rồi là được.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Nàng ta luôn có cảm giác, nếu Ngự Đan Liên còn sống thì sẽ mang đến phiền phức lớn hơn cho nàng ta!

Từ nay về sau, nàng ta không cần phải lo lắng nữa!

Bạch Trì thấy nụ cười trên mặt Tạ Thanh Du, trong lòng lại dâng lên cảm giác chán ghét khiến hắn nghẹn thở.

Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lại thấy đau lòng vì gương mặt sưng vù của nàng ta.

Thiên Cẩm nhìn mặt hồ phẳng lặng, lắc đầu nói:

“Tình nghĩa sư huynh muội lại có thể sâu đậm đến mức ấy.”

“Huynh trưởng, nếu là huynh gặp phải tình huống như vậy, huynh sẽ làm thế nào?”

“Ta chết, đệ sống.”

Thiên Cẩm mím môi, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng lại thật sự không cười nổi, đành thấp giọng nói: “Ta cũng nhất định sẽ giống như tiểu cô nương kia, sống c.h.ế.t có nhau.”

CHƯƠNG 125: NẰM BÊN NHAU Khi Ngự Đan Liên nhảy xuống hồ Nhược Thủy, trong lòng ngoài quyết tuyệt còn có ôm một chút may mắn.

Từ khi xuyên không đến đây, nàng cứ như được “buff” vậy.

Các sư phụ, sư huynh mà nàng gặp tuy đều bị người đời gọi là phế vật, nhưng không ai là tầm thường cả.

Thể chất của nàng cũng khác với người thường.

Biết đâu… nàng lại là một ngoại lệ với quy tắc của hồ Nhược Thủy thì sao?

Nhưng ngay khi rơi vào hồ, nàng đã biết mình đoán sai.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com