Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 120: TẠ THANH DƯ CÓ TƯ CÁCH GÌ?



CHƯƠNG 121: TẠ THANH DƯ CÓ TƯ CÁCH GÌ? Tạ Thanh Dư tuy tức giận vì Bạch Trì không ra tay, nhưng nàng ta cũng nghe hiểu lời Ngự Đan Liên vừa nói nên không tiếp tục dây dưa nữa, chỉ giả vờ rơm rớm nước mắt, nhìn Bạch Trì.

Bạch Trì thấy biểu cảm đó, trong lòng lập tức trào dâng cảm giác áy náy vô hạn.

“Dư nhi, là vi sư khiến con chịu uất ức rồi.”

Ngự Đan Liên nhiều lần sỉ nhục đồ đệ bảo bối của hắn, thậm chí ở ngay trước mặt hắn cũng chẳng kiêng dè gì.

Nếu không phải vì cái hồ Nhược Thủy này, hắn đã sớm g.i.ế.c Ngự Đan Liên rồi.

Bạch Trì vừa xin lỗi, Tạ Thanh Dư liền quay mặt đi, rưng rưng nước mắt, như thể đang giận dỗi.

Ngự Đan Liên nhìn cách hai kẻ này cư xử với nhau, bỗng thấy kỳ quặc.

Theo lý mà nói, Bạch Trì quen biết Tạ Thanh Dư cũng chưa lâu.

Tuy nàng có thể nhìn ra hai người họ có quan hệ mờ ám, nhưng mà Bạch Trì là Hóa Thần!

Trong cả tu tiên giới, tổng số tu sĩ Hóa Thần trong các môn phái cũng chưa đến một trăm người!

Những người có thể tiến vào Hóa Thần kỳ đều là những kẻ xuất chúng trong tu tiên giới !

Mà Tạ Thanh Dư chỉ là một người bình thường không có linh căn.

Dù rằng nhờ cướp được hỏa linh căn của nguyên chủ mà Tạ Thanh Dư mới bái Bạch Trì làm sư phụ, nhưng sau đó nàng đã đoạt lại hỏa linh căn, tiện thể còn cướp luôn cả Hỏa Linh mà Tạ Thanh Dư có được trong bí cảnh.

Vào khoảnh khắc Tạ Thanh Dư mất đi hỏa linh căn và hỏa linh, nàng ta lẽ ra đã phải thất bại hoàn toàn, quay trở lại làm một người bình thường.

Thế nhưng, Bạch Trì lại ngang nhiên cứu nàng ta.

Không chỉ vậy, hắn còn tìm được Băng Linh, để Băng Linh trở thành linh căn của nàng ta.

Thậm chí, khi bản thân bị trọng thương, hắn vẫn không quên bảo vệ Tạ Thanh Dư, chỉ sợ nàng ta bị thương dù chỉ một sợi tóc.

Nếu nói những điều trên là do Bạch Trì với tư cách một người nam nhân, bảo vệ nữ nhân kiêm đồ đệ của mình, thì hiện giờ, biểu hiện của Bạch Trì rõ ràng là quá bất thường.

“Dư nhi, đợi sau khi phá được cục diện hiện tại ở Hồ Nhược Thủy, sư phụ nhất định sẽ đích thân g.i.ế.c bọn họ, con phải tin sư phụ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Bạch Trì thấy Tạ Thanh Dư tức giận, liền dỗ dành: “Sư phụ biết con rất hận nàng ta, người con hận, sư phụ cũng hận. Sư phụ làm sao lại không muốn g.i.ế.c bọn họ cơ chứ?”

Tạ Thanh Dư hiện giờ đang rất tức giận, chỉ cắn môi không nói lời nào.

Thấy vậy, Bạch Trì rõ ràng bắt đầu hoảng loạn, giọng nói có chút van xin: “Dư nhi, đều là lỗi của sư phụ. Lần trước không phải con nói muốn có một thanh linh kiếm bản mệnh cao cấp sao? Đợi rời khỏi bí cảnh này, sư phụ sẽ dẫn con đi tìm Nam Băng Đạo nhân, nhờ ông ấy luyện kiếm cho con, được không?”

Nghe vậy, Tạ Thanh Dư cuối cùng cũng gật đầu: “Tạ ơn sư phụ.”

Bạch Trì nhận được tha thứ, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nét mặt cũng trở nên thư thái hơn.

Hai người bọn họ cứ tự nhiên tình chàng ý thiếp, khiến Ngự Đan Liên càng nhìn càng nhíu mày.

Nếu nói lúc trước nàng chỉ là ngạc nhiên vì Tạ Thanh Dư có bản lĩnh, có thể biến một tu sĩ Hóa Thần trở thành chó liếm, thì giờ đây cảnh tượng trước mắt thật quá mức hoang đường.

Tạ Thanh Dư bây giờ mới chỉ có mười bốn tuổi thôi đấy!

Chỉ với trí tuệ, tu vi, dung mạo và phẩm cách của nàng ta, có điểm nào có thể hấp dẫn một tu sĩ có được linh căn biến dị, sống hơn trăm năm, từng trải sự đời, lại còn là trưởng lão của tiên môn đứng đầu tu tiên giới như Bạch Trì cơ chứ?

Cho dù có hấp dẫn được đi chăng nữa, thì làm sao có thể thao túng được hắn đến mức này?

Khả năng ấy chẳng khác nào việc một người đàn ông hội tụ đầy đủ vẻ ngoài điển trai, IQ cao, xuất thân danh giá, mười lăm tuổi tốt nghiệp, hai mươi tuổi thành lập công ty, năm năm sau vào top 100 thế giới; lại đột nhiên yêu một bà cô lao công chưa tốt nghiệp tiểu học, ngoại hình bình thường, bốn mươi tuổi ly hôn, dắt theo hai đứa con, mà còn mỗi tối đều rửa chân cho bà ta nữa cơ!

CHƯƠNG 122: BIẾN CỐ ẬP ĐẾN Ngự Đan Liên vẫn còn nhớ lúc ở Đại điện kết duyên sư đồ, Bạch Trì vẫn rất tỉnh táo, thậm chí còn để tránh mang tiếng bất kính trưởng bối mà bắt Tạ Thanh Dư xin lỗi nàng.

Lúc đó nhìn Bạch Trì đâu có giống một kẻ si tình mù quáng đâu chứ…

Ngự Đan Liên nghĩ mãi không ra, chỉ thấy vô cùng chấn động.

Sau khi nhìn một lúc, nàng dời ánh mắt sang phía trung tâm Hồ Nhược Thủy, nơi đang phát ra ánh sáng xanh.

Họ đến đây là nhờ vào dị tượng thiên văn.

Trong tàn cung dưới nước không có lối ra bí cảnh, cho nên nơi này chính là chỗ có khả năng thoát ra cao nhất.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com