“Huynh trưởng, việc này là ân oán nội bộ của Cửu Huyền Kiếm Môn, chúng ta không tiện nhúng tay.”
Thiên Cẩm gật đầu tỏ ý đồng tình.
“Nhưng chuyện tà tu vẫn cần điều tra rõ ràng. Vị tiểu hữu này, không biết có đồng ý để chúng ta dò xét thần thức và kinh mạch chăng?”
Trong tu tiên giới, việc dò xét thần thức kinh mạch là chuyện trọng đại. Nếu kẻ thi pháp mang tâm tư hiểm độc, chẳng cần tốn sức cũng có thể phế đi một người từ trong ra ngoài.
Vì vậy, giọng điệu của Thiên Cẩm khá khách khí.
Hắn còn thuận tiện giải thích thêm:
"Chúng ta vừa tiến vào đã phát hiện ra bí cảnh này đã bị phong tỏa. Chúng ta đều là người trong Tứ đại tiên môn, các ngươi lạc vào bí cảnh, ta và huynh trưởng đáng lẽ nên chiếu cố một chút, nhưng tuyệt đối không thể để tà tu trà trộn vào trong số chúng ta."
Ánh mắt của hai người cùng lúc nhìn về phía Diệp Thanh Minh. Dù lời nói có vẻ khách khí, nhưng việc kiểm tra là điều không thể tránh khỏi.
Tạ Thanh Dư lập tức mắt sáng lên nói:
"Đúng vậy! Xin hai vị tiền bối kiểm tra thức hải và kinh mạch hắn đi!"
"Sao? Các ngươi không dám à?"
"Có gì mà không dám?"
Còn chưa đợi Ngự Đan Liên lên tiếng, Diệp Thanh Minh đã đưa cổ tay về phía Thiên Cẩm.
Bàn tay thon dài vươn ra khỏi tay áo rộng, lộ ra cổ tay trắng ngần.
Cổ tay là nơi yếu hại của rất nhiều tu sĩ. Nếu hắn là tà tu, tuyệt đối sẽ không dám chủ động để lộ yếu huyệt của mình.
Thấy hắn tỏ thái độ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng như vậy, Thiên Cẩm đưa tay đặt lên cổ tay hắn, đưa một tia linh lực tiến vào cơ thể dò xét.