Đôi mắt sáng lấp lánh của anh trai nhìn tôi đầy lo lắng.
Thấy tôi mở mắt, anh cõng tôi về nhà.
Mẹ vừa nhìn thấy từ xa đã vội chạy tới, giật lấy tôi từ tay anh trai, rồi quát lên:
"Tránh xa nó ra!"
Anh trai giơ cánh tay lên lau mặt, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bên góc tường.
Mẹ đặt tôi vào thau nước ấm, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo khô ráo.
Anh trai vẫn cúi đầu, ngồi yên ở đó không nhúc nhích.
Lúc này, Đường Linh bị mẹ kéo vào, tai bị nhéo đến đỏ bừng, khóc thét lên.
Đường Linh khóc nức nở, vừa giãy giụa vừa hét lên:
"Con không dám nữa! Con sẽ không bao giờ rủ Tiểu Ngọc lên thuyền chơi nữa!"
Mẹ cô bé vội vàng xin lỗi:
"Là tôi dạy con không tốt. Tiểu Ngọc rơi xuống sông, con bé chẳng nói chẳng rằng, cứ thế đi về nhà. Nếu nó không vô tình buột miệng, tôi cũng chẳng hay biết gì!"
"Nguy hiểm thật đấy! Lúc ấy thầy Ngô còn chưa tan lớp, vậy mà anh nó đột nhiên nói phải ra ngoài một lát. Đúng là anh em có linh cảm với nhau. Thằng bé còn bơi không giỏi, vừa đẩy được em gái lên bờ đã trượt chân rơi xuống, suýt nữa không leo lên được. Thật sự quá nguy hiểm! Tôi đến đây để tạ lỗi với hai người."
Dì đặt mấy món quà xuống rồi cúi đầu thật sâu.
Mặt mẹ lúc đỏ lúc trắng.
Bà quay người vào bếp, rửa sạch thau nước của tôi, múc nửa thau nước nóng từ nồi, còn dùng cả hai bình nước sôi của nhà dì Chu.
Sau đó, mẹ bước ra, đẩy nhẹ lưng tôi:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Đi!"
Tôi lập tức hiểu ý, kéo anh trai đi tắm nước nóng.
Anh hắt xì một cái rõ to.
Trong sân, mẹ nhóm bếp than nhỏ, nấu một nồi nước gừng lớn.
Mẹ rất tiết kiệm, dù là hai bát lớn nước gừng, nhưng bà chỉ cạo được một ít đường đỏ từ trong hũ.
Tôi uống một ngụm, cay đến mức hít hà.
Anh trai mặc quần áo của ba đi ra. Ba hơi béo, bộ quần áo rộng thùng thình khiến anh ấy trông càng gầy gò hơn.
Mẹ nghiêm giọng:
"Uống đi."
Anh trai thử một ngụm, rồi dứt khoát uống hết sạch.
Thấy mẹ quay đi, tôi liền đẩy bát của mình đến trước mặt anh.
Anh nói:
"Tiểu Ngọc, em uống một nửa, anh uống một nửa."
Vừa nói, anh trai vừa dùng ngón tay vẽ một đường chia đôi trên mặt nước.
Ơ? Cách này cũng được à?
Tôi bưng bát, bịt mũi, hớp một ngụm lớn.
Uống xong, nhìn lại vẫn là một hình tròn nguyên vẹn.
Tôi tiếp tục cúi đầu, hớp thêm vài ngụm nữa.
Uống đến mức bụng căng tròn mà vẫn chưa thấy cạn được một nửa…
Mãi về sau tôi mới biết, lần đó mình đã bị anh trai lừa rồi.
Anh trai sắp về quê, mẹ dẫn anh ấy đi mua quần áo.
Anh ấy đi thử đôi giày mới, mẹ cúi xuống, dùng ngón tay cái ấn nhẹ lên mũi giày rồi gật đầu:
"Ừm, vừa khít, không rộng không chật."
Anh ấy cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Sau khi anh trai về quê, ngày nào tôi cũng hỏi mẹ: