Sự Gắn Bó Thấp Kém

Chương 19



Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện rất nồng.

 

Ngay cả trong mơ tôi cũng cảm thấy khó chịu.

 

Cuối cùng, lúc tôi mở mắt ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào làm mắt tôi đau rát.

 

Tôi mất một lúc để lấy lại tinh thần, lúc này, tôi mới nhớ ra chuyện đã xảy ra trước đó.

 

Lục Hủ Nam đến gần, rót cho tôi một cốc nước.

 

"Em đừng ngồi dậy vội, y tá nói em cần tĩnh dưỡng."

 

"Tại sao?"

 

Tôi ngẩn ra một chút rồi theo phản xạ đưa tay sờ bụng.

 

Cảm giác hơi nhô lên đã biến mất.

 

Bụng dưới phẳng lì, như thể có thứ gì đó đã biến mất.

 

"Đứa bé... Đứa bé mất rồi sao?"

 

Lục Hủ Nam gật đầu, anh ấy không biết nói giảm nói tránh nên trực tiếp thuật lại lời của bác sĩ một cách thẳng thắn.

 

"Bác sĩ nói cơ thể Alpha không thích hợp để mang thai, đứa bé này vốn dĩ cũng rất khó giữ, lúc phẫu thuật, em đã suýt chết. Bây giờ, khó khăn lắm em mới tỉnh lại được, phải nghỉ ngơi cho thật tốt."

 

Tôi lặng lẽ lắng nghe mà trong lòng lại có chút buồn bã.

 

Mặc dù tôi chưa từng mong đợi đứa bé này, nhưng khi nó thật sự biến mất, trong tim tôi lại có cảm giác trống rỗng và mất mát.

 

"Lục Hủ Nam, mẹ tôi đâu? Bà ấy sao rồi?"

 

"..."

 

Anh ấy im lặng một lát.

 

Tim tôi nhảy thót lên. Tôi nắm lấy tay anh ấy.

 

"Mẹ tôi sao rồi? Có phải người nhà họ Bùi đã hành hạ bà ấy không? Xin anh giúp tôi cứu bà ấy ra. Làm ơn đi mà, tôi có thể không cần cổ phần công ty của anh nữa."

 

Yết hầu Lục Hủ Nam chuyển động, anh ấy vốn không biết nói dối.

 

"Giang Kiều, dì ấy... Đã qua đời vào hôm trước rồi."

 

"Thi thể là do cảnh sát tuần tra phát hiện. Bà ấy vốn bị nhốt trong nhà kho của nhà họ Bùi. Bà ấy biết nhà họ Bùi muốn dùng mình để uy h.i.ế.p hai người, thế là bà ấy đã trốn ra ngoài vào đêm khuya. Bà ấy mang theo rất nhiều vàng bạc châu báu nhưng không may lại gặp phải cướp trong ngõ hẻm, rồi sau đó..."

 

Tôi ngẩn người lắng nghe, nước mắt rơi xuống lúc nào cũng không hay.

 

Lý Thục, người phụ nữ ngu ngốc đó, trước đây không phải bà ấy không coi tôi ra gì sao? Tại sao bà ấy lại phải liều mạng bỏ chạy làm gì?

 

Chạy thì thôi đi, tại sao còn phải mang theo đống châu báu đó?

 

Tiền còn quan trọng hơn mạng của bà ấy sao?

 

Chỉ sau một đêm, tôi chỉ còn lại một mình.

 

"Mất cả rồi, chẳng còn gì cả..."

 

Tôi lẩm bẩm. Tôi cảm thấy đầu mình trống rỗng.

 

Tim tôi như bị đá tảng đè nặng, không cách nào thở nổi.

 

Lục Hủ Nam thấy sắc mặt tôi không ổn nên vội vàng gọi bác sĩ cho tôi.

 

Tôi nằm trên giường, toàn thân rã rời.

 

Bác sĩ khám xong, dặn dò tôi uống thuốc.

 

Trước khi rời đi, bác sĩ thuận miệng nói:

 

"À đúng rồi, Alpha vào cùng cậu là chồng cậu à? Anh ta bị thương ở gân chân trong vụ nổ, hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng sau này, chân anh ta muốn hồi phục lại như bình thường e là rất khó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Anh ta không phải chồng tôi, anh ta không liên quan gì đến tôi."

 

Bác sĩ sững người một chút, sau đó cười ngượng nghịu bỏ đi.

 

Hai ngày sau, Bùi Tịch Thanh vẫn chưa tỉnh lại.

 

Người còn chưa chết, người nhà họ Bùi đã khóc lóc cảm động đất trời.

 

Vậy còn Lý Thục thì sao?

 

Ai sẽ còn nhớ đến người phụ nữ ham hư vinh đó chứ?

 

Bà ấy giả làm người giàu cả đời, cuối cùng vẫn c.h.ế.t vì tiền.

 

Tôi tự giễu cười khẽ một tiếng. Sau đó tôi lau đi nước mắt nơi khóe mi.

 

Lục Hủ Nam xách bữa tối đi vào thì thấy tôi đang khóc thầm.

 

Anh ấy không biết an ủi người khác thế nào, chỉ có thể cứng nhắc nói:

 

"Tôi mua cherry mà em thích ăn đó. Em ăn cơm xong thì nếm thử nhé."

 

Tôi không có khẩu vị nên chỉ ăn một chút cháo.

 

Lục Hủ Nam lấy ra một bản báo cáo đưa cho tôi.

 

Bên trong là thông tin về vụ tai nạn xe.

 

Tôi tưởng là nhà họ Lâm vì chuyện hủy hôn mà trả thù nhà họ Bùi.

 

Nhưng báo cáo cho thấy, tài xế nhà họ Lâm vốn dĩ là do ông nội Bùi giới thiệu đến.

 

Cho nên, vụ tai nạn này là do người nhà họ Bùi ra tay.

 

Còn là ai, thì không thể biết được.

 

Có lẽ là bác cả nhà họ Bùi, ông ta hy vọng làm tổn hại Bùi Tịch Thanh, để con trai mình làm người thừa kế.

 

Cũng có thể là ông nội Bùi, muốn hủy hoại tôi, để cảnh cáo Bùi Tịch Thanh.

 

Nhà họ Bùi sóng gió khó lường, tôi đoán không ra.

 

Lục Hủ Nam nói nhỏ rằng, anh ấy có thể giúp tôi trả thù.

 

Mảng khoa học kỹ thuật của nhà họ Bùi mãi không có sản phẩm mới. Hiện tại, họ đang cạnh tranh với nhà họ Lục trong dự án máy bay không người lái kiểu mới.

 

Những người tụ lại vì lợi ích, cuối cùng cũng sẽ tan rã vì lợi ích.

 

Lục Hủ Nam biết làm thế nào để người nhà họ Bùi cắn xé lẫn nhau.

 

Tôi mỉm cười với anh ấy: "Cảm ơn."

 

"Không có gì, nếu trả thù thất bại, xét đến vấn đề chi phí, hoa hồng năm nay sẽ không chia cho em nữa."

 

"..."

 

Lục Hủ Nam chỉ nhạy cảm với những con số, đối với vẻ mặt cứng đờ của tôi, anh ấy hoàn toàn không nhận ra.

 

Đôi khi, tôi thật sự rất muốn đánh anh ấy.

 

Ăn cơm xong, anh ấy lại chuẩn bị rời đi.

 

Tôi gọi anh ấy lại.

 

"Lục Hủ Nam, giúp tôi làm một việc cuối cùng đi."

 

"Được."

 

"Đưa tôi ra nước ngoài, tôi muốn đến một nơi không ai biết đến mình."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com