Lúc đó, đội mũ và đeo khẩu trang, dáng cao lớn khiến cô bản năng tránh xa khi tiến gần.
Ngày sinh nhật hôm đó thật sự tệ, nhưng cô vẫn nhớ bản nhạc piano "Chúc mừng sinh nhật", chỉ điều gánh nặng cuộc sống đè nén cô đến mức thở nổi.
Cô thời gian để nhớ những khoảnh khắc hạnh phúc , mỗi ngày đều nghĩ cách kiếm tiền để giải quyết khó khăn mắt.
Giờ phát hiện danh tính của Lá Xanh, cô khỏi cảm thán sự kỳ diệu của duyên phận.
"Vậy nên... ủng hộ em trong livestream vì em gọi là 'bảo bối'..."
Giang Châu Châu , cố ý dừng ở đó.
Mặt Quý Dư An ửng hồng, bối rối gật đầu: "Ừm."
"Lúc đó em nhận chuyển khoản của , phát hiện em livestream nên ủng hộ nhiều hơn."
Anh rằng, trong những ngày tháng , nỗi nhớ dần trở thành bệnh.
Anh lặp lặp mở trang cá nhân của cô, dám nhắn tin, sợ rằng sẽ nhận thông báo " còn là bạn bè".
Tuổi trẻ nhận quá ít ấm, chỉ một chút quan tâm vô tình cũng như liều thuốc tiên, khiến giữ chặt lấy.
Thời gian xóa nhòa gì, ngược còn để tình cảm mọc rễ, phát triển hoang dại.
Anh ngoan ngoãn điều trị bệnh, chờ đợi ngày thể xuất hiện mặt cô với một cơ thể khỏe mạnh...
Nếu cô nhớ , thì hãy quen từ đầu.
Bên tai, giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: "Cảm ơn ."
Quý Dư An khẽ giật , trở về để hai từ "cảm ơn", mà là nhiều hơn thế.
Phía , ánh đèn ngày càng rực rỡ, lão gia họ Quý mặc áo dài Tàu, tóc bạc trắng nhưng tinh thần vẫn minh mẫn.
Vừa thấy Giang Châu Châu, khuôn mặt vốn nghiêm nghị bỗng trở nên hiền hậu, ông ha hả: "Cháu là Châu Châu ! Tài xế gọi điện báo tình hình cho , hôm nay may nhờ cháu đưa Dư An về an , thì... thật chuyện gì sẽ xảy ."
"Cháu cứu nó, chính là ân nhân của cả nhà họ Quý, ân tình lấy gì báo đáp, thằng bé cũng tạm , chi bằng lấy nó chồng !"
Giang Châu Châu kịp câu nào, ông lão buông một tràng dài.
Đặc biệt câu cuối cùng khiến cô hình giữa mưa gió...
May mà Quý Dư An kịp thời lên tiếng: "Ông ngoại, Châu Châu đầu đến chơi, ông đừng cô sợ."
Lão gia họ Quý vội vỗ trán: "À đúng , bàn xong lễ vật, thẳng thế thật quá đột ngột, già nên đầu óc còn minh mẫn nữa, Châu Châu đừng giận ông ngoại nhé!"
Giang Châu Châu: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cho cô một cơ hội lên tiếng !
Quý Dư An: "Xin , ông ngoại luôn lo lắng cho chuyện hôn nhân của cháu, đây là đầu cháu đưa bạn gái về, ông phấn khích nên lộn xộn."
Giang Châu Châu gượng gạo chịu đựng ánh mắt nhiệt tình của lão gia họ Quý, chào hỏi: "Cháu chào ông, cháu và Dư... Dư An là bạn, chuyện hôm nay gì ạ, đây cũng giúp cháu nhiều."
Vẻ ngoan ngoãn, dễ thương của cô khiến lão gia họ Quý càng càng ưng ý.
"Gọi 'ông' xa cách quá, đều là nhà cả, gọi ông ngoại ."
Giang Châu Châu: "..."
Lão gia họ Quý tiếp tục buông một tràng dài.
"Ngoài gió lớn, nhà ! Ta chuẩn điểm tâm , hôm nay vội, một thứ kịp sắp xếp, lát nữa sẽ bảo quản gia liệt kê tài sản nhà họ Quý, bàn bạc kỹ về lễ vật. Thằng Dư An tuy sức khỏe lắm, nhưng thầy bói nó hợp vợ."
"Ta nghĩ mãi hiểu hợp kiểu gì?"
"Thầy bói bảo, khi nó chết, tài sản đều là của vợ."
"Nghe cũng lý, nhưng đánh ông một trận."
Lão gia họ Quý chỉ vài câu kể câu chuyện buồn đáng thương.
Ông già, còn bao nhiêu thời gian, điều duy nhất khiến ông yên tâm chính là đứa cháu ngoại thể chất yếu ớt .
Khi nó con gái thích, lão gia họ Quý luôn mong chờ gặp mặt.
Sợ rằng cô gái sẽ chê cháu là kẻ bệnh tật, thèm để ý.
Vì , ông chỉ thể ngừng tăng lễ vật, để tăng thêm lợi thế cho cháu .
Giang Châu Châu chậm rãi phía lão gia họ Quý, câu chuyện đen tối của ông, cô gật đầu: "Loại bậy như đáng đánh thật."
Lão gia họ Quý lau khóe mắt ướt át: "Nhà họ Quý chúng ít , bên ngoài đều bắt nạt chúng cô đơn già yếu, chỉ mong nối dõi. Cháu gái, dù đầu gặp mặt nhưng thích cháu, cháu nhất định là cháu dâu tương lai của , chúng vốn dĩ là một nhà."
Quý Dư An xoa xoa thái dương: "Ông ngoại..."
Ông lão nhiều quá!
Giang Châu Châu đỏ mặt đến mức nên lời, bởi dù cô gì, lão gia họ Quý đều thể lái câu chuyện sang chuyện hôn nhân.
Cô ấp úng: "Cháu... cháu nghĩ đến chuyện kết hôn."
Mộng Vân Thường
Tưởng rằng từ chối rõ ràng, nào ngờ lão gia họ Quý vẫy tay, tỏ vẻ "hiểu ".
"Hiểu hiểu, hiểu suy nghĩ của giới trẻ bây giờ, kết hôn lúc nào cũng , đính hôn ."