Nụ mặt Chu Hiền khẽ đóng băng, dù chỉ thoáng qua nhưng đủ để Cố Nam Phong nhận sơ hở.
Hừ, té là tự bấu thật!
“Tưởng bấm vài cái là thành hôn ấn, thiếu gia nhà họ Chu lớn lên như , chẳng lẽ… từng hôn ấn thật sự trông !”
Giọng lạnh lùng vang lên từng chữ, mỗi lời như d.a.o khứa khiến sắc mặt Chu Hiền biến sắc.
“Cố tình dẫn tới đây, thưởng thức màn độc diễn công phu của , khổ cực quá nhỉ.”
“Có lẽ nên vỗ tay tán thưởng, tiếc rằng màn trình diễn của quá nhiều sơ hở.”
Cố Nam Phong khẽ mỉm , dù lời lẽ sắc bén, phong thái vẫn toát lên sự điềm tĩnh.
Bộ vest chỉn chu từng milimet, trong khi Chu Hiền trần trụi như lột trần âm mưu.
Ánh mắt Cố Nam Phong liếc về phía cánh cửa đóng chặt, giọng trầm khẽ : “Người nào đó xuất hiện ở đây, chẳng lẽ dùng cái cớ khóa hỏng hết pin tầm thường, lợi dụng lòng của cô gái để xin ở nhờ một đêm?”
Chuẩn xác như suy nghĩ.
Nụ môi Chu Hiền phai nhạt, ánh mắt chạm đôi mắt phượng của đối phương.
Giọng hạ thấp, đủ để từng chữ rõ ràng lọt tai Cố Nam Phong:
“Phương pháp tuy hèn, nhưng hiệu quả là .”
“Người quân tử như dùng thủ đoạn thì gọi là cao thượng, kẻ tiểu nhân như dùng thủ đoạn thì gọi là hèn hạ.”
“ cơ chứ?”
“Ít nhất, hiện tại đây, còn chỉ ngoài cửa. Trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài lịch thiệp giả tạo, đây đối đáp với .”
Chu Hiền cố ý ngừng lời, quan sát biểu cảm Cố Nam Phong, thấy chợt biến sắc, khóe miệng bật .
“Nam Phong ca chọc tức ? Biết rõ thủ đoạn của hèn hạ, nhưng để giữ thể diện, chẳng dám vạch trần.”
“Bởi cần giữ hình tượng cao quý mặt cô , chứ một kẻ mách lẻo đáng khinh.”
Chu Hiền nắm rõ tính cách Cố Nam Phong, nên cố tình bày trò.
Đối phó tình địch mà, đây hèn, là thông minh!
Hiếm khi nhà, tuyên bố chủ quyền.
Cố Nam Phong khép mắt, vẻ tự tin của Chu Hiền, chậm rãi : “Chu Hiền, đánh giá cao quá.”
Anh rút điện thoại, mở trang cuộc gọi đang thực hiện.
Chu Hiền chớp mắt.
Tiếng “cọt kẹt” vang lên lưng, cánh cửa hé mở, lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Đôi mắt cô xuyên qua khe cửa đàn ông ở hiên, trần trụi với những vết hồng loang lổ.
Rồi sang đàn ông khác ngoài cửa, chỉnh tề trong bộ vest.
Không gian tĩnh lặng đến mức cả tiếng kim rơi.
Giang Châu Châu đầu đối mặt tình huống , gãi đầu : “Trời sáng , Chu Hiền về . Nam Phong ca cũng , cẩn thận đường.”
Cố Nam Phong , bình thản tắt máy, ý vị sâu xa: “Thấy em an là yên tâm. Nghe tiếng động tầng, tưởng trộm.”
Khi nhận phản hồi từ WeChat, gọi nhiều .
Khi cuộc gọi kết nối, mới bấm chuông.
Cố Nam Phong thêm, để Giang Châu Châu tự giải quyết.
Sau , chắc kẻ ngoan ngoãn một thời gian dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi Cố Nam Phong rời , Giang Châu Châu nhặt áo sofa đưa cho Chu Hiền.
“Mặc .”
Giọng cô bình thản, lộ cảm xúc.
Chu Hiền đón lấy áo, ngoan ngoãn mặc .
Mộng Vân Thường
Bầu gian ngột ngạt khiến bứt rứt, nhất là khi biểu cảm Giang Châu Châu quá bình thản, càng khiến lo lắng.
“Giang Châu Châu, em nổi giận?” Anh thăm dò.
Cô lắc đầu, thành thật: “Là ngốc, rõ bản tính mà vẫn dễ dàng tin tưởng.”
Chu Hiền xong, đơ .
Còn đáng sợ hơn cả mắng một trận!
“Đừng, là của . Châu Châu bụng thu nhận kẻ vô gia cư, nào ngờ vô liêm sỉ, lợi dụng lòng của em để nhà, còn cố tình gây hiểu lầm. Em cứ phạt , dám kêu ca, quỳ gối lên điều khiển cũng .”
Người đàn ông mắc lải nhải xong, thật sự tìm điều khiển.