Khi Giang Châu Châu đầy một tuổi, bố cô ly hôn. Nguyên nhân chia tay, mỗi đều một cách giải thích khác , nhưng tựu chung đều mấy .
Đến khi cô đủ lớn để hiểu, mới nhận là " ", mà là tình yêu học đường thua hiện thực.
Người là nam thần, kẻ là nữ thần, một cặp đôi khiến bao ngưỡng mộ trong trường, nhưng khi về chung một nhà, tình cảm dần mài mòn bởi cơm áo gạo tiền, cuối cùng mỗi một ngả.
Cô – đứa con coi là "kết tinh của tình yêu" – cuối cùng trở thành gánh nặng mà ai nhận...
"Thực cô giờ sống , cũng yên tâm !"
"Bố tái hôn, cũng gửi tiền sinh hoạt về nữa, lúc đó đành mở miệng xin họ..."
Bố quan tâm, bà nội ép cô gọi điện đòi nuôi dưỡng.
mỗi cô mở miệng, đều nhận về một trận mắng nhiếc.
Giang Châu Châu tưởng sống khi tái hôn nên luôn cảm thấy tội khi đòi tiền, cô gọi nữa.
Chỉ đến dịp lễ tết, cô mới dám nhấc máy, chỉ để giọng .
Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, đầu tiên cô nhận cuộc gọi chủ động từ ...
"Con trưởng thành , còn trách nhiệm nghĩa vụ gì với con nữa. Mẹ cũng cần con phụng dưỡng, từ nay về ... đừng liên lạc nữa."
Kể từ cuộc gọi đó, họ từng chuyện nào.
Kể xong, Giang Châu Châu mỉm , đôi mắt sáng lấp lánh: " cũng ! Giờ nhiều yêu quý em ..."
Cô giơ tay lên, khoe với Doãn Việt: "Em hơn hai triệu fan yêu thích đấy."
Doãn Việt siết c.h.ặ.t t.a.y cô, định gì đó nhưng giọng quá nhỏ, gió thổi tan.