Bỗng cô nhớ điều gì đó, đầu hỏi: "Lận Triều, gần đây Chu Hiền gặp chuyện gì khó khăn ?"
Hai là bạn, Lận Triều chắc hẳn một chút.
Thấy Giang Châu Châu nhắc đến Chu Hiền, lông mày Lận Triều nhíu , trong lòng thoáng chút ghen tị, nhưng vẫn thành thật trả lời:
"Bố bệnh, lẽ... qua khỏi hai tháng nữa. Vì chuyện , công ty bên đó cũng trở nên phức tạp, nhiều rắc rối cần giải quyết."
Tình hình nhà họ Chu khá rối ren, chuyện ngoài thể can thiệp. Dù Lận Triều và Chu Hiền thiết, nhưng một việc cũng đành bất lực.
Ánh mắt Giang Châu Châu chợt run lên, ngờ nhà Chu Hiền xảy chuyện lớn như ...
Thảo nào trông mệt mỏi thế!
Giang Châu Châu: "À, em định ngày mai về Hải Thị, vốn định sáng nay báo với ."
Lận Triều: "Nhanh thế? Không định ở một tuần ?"
Giang Châu Châu: "Ừ, em về sớm."
Thấy cô , Lận Triều cũng ý kiến, dù mục đích chính của đến Thâm Thị là để cùng Giang Châu Châu. Cô rời , đương nhiên cũng về theo.
Hai chúc ngủ ngon trở về phòng riêng.
Đêm đó, Giang Châu Châu ngủ yên, tỉnh giấc khi trời hừng sáng.
Không thể ngủ tiếp, cô vườn hoa ngoài khách sạn dạo. Tình cờ, cô gặp Triêu Mộ ở đó.
Anh tựa gốc cây, miệng ngậm nắp bút, tay cầm bút đang vẽ gì đó giấy.
Đã gặp, Giang Châu Châu định chào hỏi, nhưng thấy vẻ tập trung của Triêu Mộ, cô im lặng chờ bên cạnh.
Ánh nắng ban mai quá gay gắt, xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt Triêu Mộ, tô điểm cho vẻ dịu dàng, phong thái thường ngày giờ thoáng chút lười biếng, phóng khoáng.
"Chân cô đỡ hơn ?" Ánh mắt dừng ở đôi chân cô, nơi cô đôi dép màu hồng, quần short jeans, áo phông rộng, dần di chuyển lên khuôn mặt tràn đầy sức sống.
Bị chằm chằm, Giang Châu Châu ngượng: "Nghỉ một đêm đỡ nhiều ."
"À... chiều nay về Hải Thị."
Gặp Triêu Mộ ở đây, cô tranh thủ báo việc sắp rời .