Tóc vuốt ngược, gương mặt như tạc từ đá cẩm thạch, từng đường nét đều hảo, chút tì vết.
Đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm, đen như mực, thoạt lạnh lùng nhưng ẩn chứa chút dịu dàng khó phát hiện. Khóe miệng cong lên nụ phóng khoáng, nhưng ánh mắt chút nhiệt tình.
Một đàn ông khó thuần phục!
Hai đều thu hút, để ý thấy Giang Châu Châu đang cúi gằm mặt...
"Ha, thật trùng hợp."
Một tiếng lạnh khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống vài độ.
Giang Châu Châu như con đà điểu, cúi đầu, tiếp tục cúi đầu.
Giọng Chu Hiền lớn nhỏ, nhưng từng chữ đều rõ ràng lọt tai cô:
"Muốn ngoài tìm niềm vui thì tiêu tiền gì, chơi với miễn phí ?"
Giọng điệu như đang nghiến răng nghiến lợi.
Lúc , Lâm Vô Tinh và Ngu Nguyệt mới nhận sự bất thường.
Nhìn Chu Hiền, Giang Châu Châu đang cúi đầu.
Ồ, quen .
Hai đồng thời cầm miếng dưa hấu đĩa hoa quả.
Biết thể trốn, Giang Châu Châu ngẩng đầu lên, : "Em quậy phá, em chỉ mở mang tầm mắt thôi."
Càng càng đỏ mặt, ngay cả cô cũng hiểu cảm giác tội .
Chu Hiền mặt, Giang Châu Châu thấy thực.
Sao lặng lẽ đến Thâm Quyến thế?
Chu Hiền cô phản bác, khẽ.
Đưa tay lên, nới lỏng cổ áo.
Viên kim cương hồng dái tai lấp lánh ánh sáng.
Tay thọc túi, lấy một viên kẹo.
"Mở mang tầm mắt kiểu nào?"
"Kiểu ?"
Một tay bóc kẹo, cho miệng, nhân lúc Giang Châu Châu kịp phản ứng, tay nâng cằm cô lên.
Ngón tay dùng lực ép môi cô hé mở, lưỡi đẩy viên kẹo miệng cô.
Vị ngọt của sữa nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng.
Giang Châu Châu tròn mắt, ánh mắt run rẩy, thể tin nổi gương mặt gần đến mức chút cách mắt.
Hắn quá gần, đến mức thở phả mặt cô, mang theo chút ấm áp, khiến mặt cô đỏ bừng.
"Chu... Chu Hiền..."
Đầu óc trống rỗng trong giây lát.
Chỉ viên kẹo sữa đang tan dần trong miệng kích thích vị giác.
Trái tim cô càng đập nhanh hơn, thể nào bình tĩnh .