Doãn Việt lái xe khá định, khách sạn cách sân bay một quãng đường, nhẹ nhàng với Giang Châu Châu: "Nếu mệt thì em thể chợp mắt một chút, đến nơi sẽ gọi em dậy."
Giang Châu Châu lắc đầu: "Em mệt."
Ánh mắt cô dừng ở cổ tay , Giang Châu Châu chợt nhớ món quà chuẩn cho vẫn còn trong vali. Khi lên khuôn mặt đang tập trung lái xe, gương mặt trắng nõn của cô bỗng ửng hồng, vội vàng chỗ khác.
Như thể con mắt thứ ba, Doãn Việt hỏi: "Sao bỗng nhiên mặt đỏ lên ?"
Giang Châu Châu cúi đầu xuống: "Đâu đỏ..."
Cô vội chuyển chủ đề: "Anh Doãn Việt sẽ ở Thâm Quyến bao lâu?"
Doãn Việt: "Ngày mai về ."
Giang Châu Châu ngạc nhiên: "Nhanh ?"
Doãn Việt: "Ừ, đưa em đến khách sạn an , xác nhận phận đối phương, khi yên tâm thì sẽ về."
Dù ở cùng cô lâu hơn, nhưng công việc ở Hồng Kông khá nhiều, hôm nay là cố gắng thu xếp thời gian. Nhận thấy tâm trạng cô vẻ trùng xuống, mỉm : "Khi nào em về, sẽ đến tiễn em."
Ở hàng ghế , Lận Triều dựng tai lên từng lời Doãn Việt .
Ngày mai mới về...
Vậy tối nay chắc chắn sẽ an phận...
Trong chớp mắt, ánh mắt Lận Triều Doãn Việt như đang đề phòng kẻ trộm!
Xe chạy suôn sẻ, cuối cùng cũng đến khách sạn, dừng ở bãi đậu xe ngoài trời. Giang Châu Châu mở cửa xe, lòng khỏi hồi hộp.
Dù mạng, chị Vô Tinh và cô là bạn tâm sự chuyện, nhưng khi gặp mặt thực sự, tránh khỏi cảm giác căng thẳng.
Còn Lâm Vô Tinh, đợi sẵn ở sảnh khách sạn, khi thấy bóng dáng Giang Châu Châu, lập tức dậy bước đón...
Không kịp để Giang Châu Châu phản ứng, một vòng tay ấm áp và thơm ngát ôm chặt lấy cô.
"Châu Châu, cuối cùng cũng gặp em ."
Sự nhiệt tình mãnh liệt khiến nỗi căng thẳng trong lòng Giang Châu Châu tan biến hết.