Quý Dư An nhìn vào ánh mắt áy náy của Giang Châu Châu, khóe môi mỏng khẽ động, chuẩn bị lên tiếng...
Ánh mắt Giang Châu Châu bỗng sáng lên, giọng nói lấp lánh chút xúc động nhỏ: "Em nhớ ra anh là ai rồi!"
Nhịp tim Quý Dư An hơi nhanh hơn, giọng khẽ thều thào: "Nhớ ra rồi sao..."
Giang Châu Châu gật đầu liên tục: "Ừm ừm, em từng xem tin tức về anh trên mạng."
Cô lục tìm thông tin về anh trên điện thoại - một thần đồng piano từng gây bão, lại là người lai Á - Âu, ngoại hình nổi bật và tài năng thiên bẩm từng thu hút vô số fan hâm mộ.
Nhưng sau đó không hiểu vì lý do gì, tất cả tài khoản mạng xã hội của anh đều bị xóa, công khai thông báo vì bệnh tật cần dưỡng sức, rồi biến mất khỏi ánh đèn sân khấu.
Như một ngôi sao sáng chói, đột ngột tắt lịm.
Dù không hiểu tại sao lại có liên lạc của anh trong WeChat, nhưng sau khi biết thân phận của "Lá Xanh", tim cô đập loạn nhịp.
"Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ giữ bí mật."
Cô đặt ngón tay lên môi rồi kéo ngang, làm động tác giữ bí mật.
Quý Dư An không nhịn được cười: "Giữ bí mật gì?"
Giang Châu Châu đỏ cả tai, thì thầm: "Bí mật chuyện anh tặng quà cho nữ streamer."
Một thần đồng piano biến mất khỏi công chúng, lại âm thầm chi tiền tỷ để ủng hộ một nữ streamer.
Nếu người khác biết được... cô lại bị cuốn vào sóng gió.
Quý Dư An nụ cười nhạt dần: "Cố Nam Phong có thể tặng quà cho streamer, tại sao tôi không được?"
Giọng điệu có chút ghen tị.
Nghe anh nhắc đến Cố Nam Phong, Giang Châu Châu ngạc nhiên: "Hai người... quen nhau?"
Quý Dư An khẽ "ừ", "Hai nhà có chút quan hệ."
Ban đầu anh không biết "Nam Phong" chính là Cố Nam Phong, cho đến khi vào nhóm "Nuôi Pet", không chỉ có Cố Nam Phong, mà còn có tiểu thiếu gia nhà họ Thịnh... thái tử nhà họ Chu...
Phải nói rằng, giới thượng lưu Hải Thành rất nhỏ, nếu danh sách nhóm kia bị lộ, chắc chắn sẽ gây chấn động.
Nhưng cô gái ngây thơ trước mặt lại chẳng biết gì.
Giang Châu Châu quan tâm hỏi: "Bây giờ sức khỏe anh ổn chưa?"
Truyền thông nói anh rút lui vì bệnh tật, không trách anh trông xanh xao.
Cô nghĩ hỏi thẳng "bị bệnh gì" sẽ thất lễ, nên chỉ dám hỏi thăm sức khỏe.
Quý Dư An thấy cô đột nhiên quan tâm mình, khóe miệng nhếch lên: "Đã ổn rồi, một thời gian nữa sẽ về Hải Thành. Tôi có thể... gặp em không?"
Gương mặt lạnh lùng tràn đầy mong đợi, đôi mắt sâu thẳm tan chảy thành sự ấm áp.
Giang Châu Châu ngây người một chút, rồi nghiêng đầu cười: "Tất nhiên rồi! Em mời anh ăn, vì em còn nợ bé Lá Xanh một bữa yến tiệc."
Cô nhắc đến chuyện vui trong livestream, khi mọi người trong phòng chat đòi được "nuôi".
Tiếng "bé Lá Xanh" xóa tan chút ngượng ngùng giữa hai người.
Quý Dư An cũng cười theo: "Đồng ý."
Anh sẽ sớm trở về, chỉ hy vọng... bên cô vẫn còn chỗ cho anh.
Quý Dư An điều chỉnh góc điện thoại, tối nay sẽ đàn cho Giang Châu Châu nghe một bản nhạc khác giúp thư giãn.
Mộng Vân Thường
Vốn dĩ anh rất ghét piano, nhưng từ sau lần gặp gỡ ấy...
Giang Châu Châu đeo tai nghe, nằm úp mặt trên giường, chăm chú lắng nghe bản nhạc của Quý Dư An.
Cô nhận ra bản nhạc này - tên là "Dấu ấn của mưa", giai điệu ban đầu nghe buồn nhưng lại đầy an ủi.
Ánh mắt cô dừng lại trên đôi tay Quý Dư An, trước giờ chỉ thấy chúng đẹp, nhưng khi nhìn kỹ... một bàn tay có vẻ cử động không được linh hoạt.
Rốt cuộc anh từng bị bệnh gì... nghiêm trọng đến mức phải biến mất khỏi mọi người...
Không hiểu sao, Giang Châu Châu lại chìm vào giấc ngủ.
Quý Dư An lặng lẽ nhìn gương mặt ngủ say của cô, muốn tắt video như lần trước, nhưng lại không nỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, dừng lại ở đôi mắt cô.
Gặp được cô, là một chuyện rất tình cờ.
Mùa đông năm đó ở Hải Thành đến sớm, tuyết phủ trắng thành phố.
Gió lạnh cắt da, anh bước đi trên con phố vắng, phía trước thấy một bóng người nhảy nhót.
Cô ấy rất vui, tay xách một chiếc bánh kem xinh xắn, miệng hát bài "Chúc mừng sinh nhật", khiến người khác không thể không bị cuốn theo.
Nhưng vui quá hóa buồn, cô trượt chân, ngã phịch xuống đất, chiếc bánh cũng văng ra xa.
Anh định đưa tay... đỡ cô dậy.
Nhưng cô tự đứng lên, phủi tuyết trên người, rồi bước đến chỗ chiếc bánh đã nát.
Cô ngồi xổm, lấy từ túi ra những cây nến nhiều màu cắm lên bánh, rồi rút một chiếc bật lửa.
Trong không khí lạnh giá, tiếng "tách" nhẹ vang lên, ngọn lửa bật lên, ánh nến vàng cam chiếu sáng khuôn mặt cô dưới ánh đèn đường.
Những bông tuyết nhỏ đậu trên lông mi, đôi mắt cô lấp lánh, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Rồi cô nhắm mắt, thành khẩn ước điều gì đó.
Khi cô mở mắt chuẩn bị thổi nến, anh không nhịn được hỏi: "Ước gì vậy?"
Cô giật mình như thỏ non, suýt nữa lại ngã.
Nhưng cô vẫn thành thật trả lời: "Ước trúng số một vạn tệ."
Một ước nguyện giản dị, thậm chí không dám mơ lớn.
Quý Dư An cười: "Ít quá, ít nhất phải năm triệu."
Cô gái ngẩng mặt nhìn anh, mũi đỏ hồng, má cũng ửng hồng, khẽ nói: "Vậy thì tham lam quá."
Giọng cô ngập ngừng, nhẹ nhàng nói thêm: "Anh có muốn ước không? Em chia cho anh một điều ước."
Như sợ anh hiểu lầm, cô vội giải thích: "Em thấy anh có vẻ không vui, biết đâu ước nguyện thành hiện thực, anh sẽ vui hơn."
Quý Dư An sững người, không ngờ tâm trạng mình bị một cô gái lạ nhìn thấu.
Anh không từ chối, ngồi xổm trước mặt cô, nhìn chiếc bánh phủ tuyết, ngọn nến lung lay trong gió...
Vậy thì ước một điều thôi!
Nhắm mắt, rồi mở ra.
Đôi mắt đen láy của cô tò mò nhìn anh: "Anh ước gì vậy?"
Quý Dư An trả lời: "Sức khỏe tốt."
Nụ cười của cô rạng rỡ hơn, ánh nến phản chiếu trong đôi mắt: "Vậy điều ước thứ ba, em chúc anh sống lâu trăm tuổi."
Thổi tắt nến, cô dùng tay xúc một ít bánh cho vào miệng, có lẽ bánh quá lạnh, cô nhăn mặt.
"Không ăn được nữa rồi!"
Giọng điệu thất vọng, cô bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Thu dọn chiếc bánh trên tuyết sạch sẽ, không muốn phiền hà công nhân vệ sinh.
Quý Dư An giúp cô, nhìn thấy một nhà hàng Tây gần đó, chợt nghĩ ra điều gì, nắm tay cô kéo vào.
Sau khi nói chuyện với quản lý, anh bước đến cây đàn piano giữa nhà hàng, chơi bản "Happy Birthday" tặng cô.
Cô gái lúc đầu e dè, sau khi nghe tiếng đàn, đôi mắt sáng rực.
Khi chia tay, Quý Dư An chủ động xin liên lạc của cô. Khi không thấy bóng cô nữa, anh chuyển khoản một vạn tệ, ghi chú "Chúc mừng sinh nhật".
Cô không nhận, chỉ nhắn đơn giản: "Cảm ơn anh!"
Đó là lần gặp gỡ duy nhất, có lẽ với cô chỉ là một kỷ niệm nhỏ, nhưng với Quý Dư An... anh không bao giờ quên mùa đông ấy, trận tuyết ấy...