Hải Yến chính thức tốt nghiệp, thành công thoát khỏi bể khổ, kỳ nghỉ dài đằng đẵng đã bắt đầu, còn Hà Thanh phải gần hai tháng nữa mới được nghỉ.
Tầng học của khối 12 đã trống không. Không chỉ học sinh đã rời đi, sách vở và tập đề thi vốn dĩ chất đống ở đó cũng được dọn dẹp sạch sẽ, khiến mỗi phòng học đều trở nên trống trải.
Sách tham khảo hữu ích, giấy nháp vô dụng, dường như đều trở thành giấy vụn không đáng một xu vào thời điểm kỳ thi kết thúc. Chúng bị bỏ lại trường cùng với các đề ôn tập dư thừa trong văn phòng, được gom lại bán đi — chỉ trừ một số ít bạn học kiên quyết muốn thi lại, đặc biệt tìm đến Hải Yến xin "tài liệu thủ khoa", anh cũng hào phóng tặng cho họ.
Không phải là không nghĩ đến chuyện để lại cho Hà Thanh, nhưng Hải Yến cảm thấy so với mấy tờ giấy rách vô tri vô giác, việc anh tự mình kèm cặp cậu sẽ hiệu quả hơn nhiều.
Dù sao thì "thủ khoa" thật sự cũng ở ngay bên cạnh, ai còn để tâm đến mấy đống "tài liệu thủ khoa" kia chứ?
Hải Yến chân thành lẩm bẩm trong lòng: Có thể có thêm nhiều cơ hội ở bên nhau, ai lại đồng ý nhường chúng đi chứ?
Anh thế mà ghen với cả đống tài liệu kia.
Đôi khi con trai là như vậy, khi đối mặt với những chuyện liên quan đến người mình thích thì luôn phòng thủ nghiêm ngặt, không chịu nhường một tấc.
Mùa hè năm đó, Hải Yến quả thực đã thi rất tốt, nếu không khiêm tốn mà nói, là cực kỳ tốt. Trường trung học Nam Thành luôn là một trong những trường trọng điểm hàng đầu của Nam Thành. Hải Yến, người luôn đứng đầu toàn khối, chắc chắn sẽ không rớt khỏi top ba thành phố.
Lần này cũng giống như mọi kỳ thi khác, Hải Yến quả thực là thủ khoa khối tự nhiên của thành phố năm đó.
Nhưng anh không để tâm, dường như mọi thứ đều nằm trong dự liệu, trên mặt cũng chỉ có vẻ điềm nhiên nắm chắc phần thắng.
Anh có chuyện quan trọng hơn cần làm.
— Đó chính là ở bên cạnh cục cưng nhà mình, từng giây từng phút, không rời nửa bước.
Cuối cùng anh cũng có được khoảng thời gian rảnh rỗi dồi dào.
Ngày công bố điểm, Hà Thanh còn hồi hộp hơn cả anh, bàn tay cầm chuột cứ run rẩy không ngừng, thậm chí mồ hôi lạnh còn rịn ra bên thái dương.
Hải Yến bị phản ứng của cậu chọc cười, ôm lấy đầu cậu nhóc xoa xoa tóc, không nhịn được mà tiến đến mổ một cái lên mí mắt người ta.
"Thực lực của anh trai em thế nào, em còn không rõ sao? Em mà cứ căng thẳng thế này, anh cũng sẽ bị căng thẳng theo đó!"
Vừa nói, Hải Yến vừa giả vờ thấp thỏm sợ hãi.
Hà Thanh đành phải miễn cưỡng trấn tĩnh lại, thở ra một hơi dài, như thể tâm trí đã được Hải Yến kéo về đúng vị trí.
Trang web cuối cùng cũng tải xong, điểm số và thứ hạng đều đã hiện ra.
Hải Yến, trường trung học Nam Thành, 666, 1.
Dòng bên dưới là mã học sinh và số chứng minh thư, nhưng Hà Thanh lại ngây người tại chỗ như thể không hiểu chữ. Không chỉ mắt không chớp, mà đến cả hơi thở cũng đột ngột ngừng lại.
Hải Yến chỉ lướt qua màn hình một lượt, ừm, cũng tạm được. Anh lại chuyển sự chú ý trở lại Hà Thanh, vươn tay nhéo nhéo má cậu nhóc, dịu dàng nói: "Cục cưng à, chuyện em đã hứa với anh, có phải nên thực hiện rồi không?"
Hà Thanh tắt máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình đen ngòm, lúc này mới thật sự phản ứng lại, quay đầu nở nụ cười rạng rỡ với Hải Yến, rồi gật đầu thật mạnh.
·
Niềm vui tràn trề của Hải Yến đương nhiên không phải vì thành tích, mà là "phần thưởng" Hà Thanh đã hứa với anh.
— Cho phép Hải Yến đi học cùng cậu.
Ngay ngày thứ hai sau khi thi xong, Hải Yến đã muốn theo cục cưng nhà mình đến trường rồi, tốt nhất là có thể ngồi cùng bàn với cậu.
Mặc dù không thể nói anh thích thú gì với việc học, thậm chí có thể nói là chán ghét, nhưng trong lớp 8/1 có Hà Thanh mà, đó mới là điều thu hút anh.
Hải Yến chỉ cần bày ra vẻ mặt tủi thân, Hà Thanh liền không còn cách nào với anh, đành phải nhượng bộ mà viết lên một tấm thẻ: "Nếu anh Yến đứng đầu Nam Thành, Hà Thanh sẽ đáp ứng mọi nguyện vọng của anh."
Tấm thẻ này được Hải Yến gọi là "thẻ vạn năng", còn được anh cất cẩn thận vào một chiếc hộp có khóa, quý trọng vô cùng.
Ngày công bố điểm là ngày 23, vẫn còn nửa tháng nữa, tức là trong mười mấy ngày này, Hải Yến chỉ có thể cô đơn "phòng không gối chiếc". Dù sao thì lãnh đạo đã lên tiếng, anh không thể không nghe theo.
Bây giờ đến lượt Hải Yến bắt đầu thử việc "quân tử vào bếp", nhưng loay hoay mãi, món tủ của anh cũng chỉ có trứng xào cà chua và canh trứng cà chua, những món khác thì dù cố gắng thế nào cũng không đúng vị.
Nấu ăn là chuyện cần có thời gian để quen tay.
Trong hơn nửa tháng này, Hải Yến mỗi ngày đều dụng tâm nghiên cứu thực đơn, mài giũa kỹ năng nấu nướng của mình. Đầu tiên là tự mình làm chuột bạch thí nghiệm, cảm thấy tạm ổn rồi mới cho cục cưng nếm thử.
Gần như là thay đổi món ăn liên tục để chuẩn bị ba bữa cho Hà Thanh, hứng chí lên thì lên thực đơn cho cả bữa khuya.
Chất lượng bữa ăn được nâng cao, khuôn mặt của Hà Thanh cũng tròn trịa lên thấy rõ, Hải Yến hài lòng không nói nên lời.
Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, nghĩ đến việc có thể cùng Hà Thanh đi học, trong lòng Hải Yến vui khôn xiết, tiện thể còn có thể xem xem có tên ong bướm nào đang nhắm tới cục cưng nhà mình hay không.
·
Hà Thanh vừa kinh ngạc vừa vui sướng.
Mức độ rất sâu sắc.
Hoàn toàn có thể coi là mừng như điên.
Nguyên nhân đương nhiên là vì người đang ngồi bên cạnh cậu.
Cậu vẫn luôn cho rằng anh Yến nói sẽ cùng đi học chỉ là nói suông mà thôi.
Không ngờ.
Thật không ngờ.
Hà Thanh trấn tĩnh lại tinh thần, nhưng vẫn không thể giữ vững được, không nhịn được mà liếc trộm sang bên cạnh một cái — đây là lần đầu tiên cậu có bạn cùng bàn, cảm giác thật đặc biệt.
Anh Yến vẫn đẹp trai như vậy, đặc biệt là khi chăm chú đọc sách.
Ánh mắt Hải Yến hơi rũ xuống, lông mày hơi nhíu lại, rõ ràng không có gì khác thường so với mọi ngày, nhưng vẫn câu mất hồn phách của Hà Thanh.
Cậu cũng không biết làm thế nào mà thầy giáo lại mơ mơ hồ hồ đồng ý cho "người ngoài" này vào lớp, có lẽ là vì thành tích thi đại học xuất sắc lần này của anh Yến? Chắc hẳn thầy cô và học sinh toàn trường đều biết rồi nhỉ? Đúng vậy, thật đáng khen ngợi biết bao.
Không chừng có biết bao người xếp hàng chờ anh Yến giảng bài ấy chứ.
Hà Thanh chống cằm, ngồi thẳng người nhìn lên bảng đen, nhưng thực tế lại đang dùng khóe mắt lén nhìn người bên cạnh — trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác tự hào, người này là...anh trai của cậu.
Kiểu cả đời cũng không chia lìa ấy.
Hà Thanh đột nhiên bị cái độ dài thời gian này kích động đến toàn thân run rẩy, sau đó chỉ còn lại cảm giác sảng khoái toàn thân.
"Cục cưng của anh sao thế?" Hải Yến tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi.
Giây trước anh còn đang cầm quyển giáo trình đại học xem, đang định ngắm nhìn người thương, ánh mắt còn chưa kịp nhìn qua đã bị cái run rẩy của người bên cạnh làm giật mình.
Hà Thanh quay mặt sang cọ cọ, mặt kề mặt với Hải Yến thể hiện sự thân mật. Nhưng tay thì rút một tờ giấy, bắt đầu viết chữ.
Mới vừa viết đến "Vì em với anh Yến..." — thì tiếng chuông hết tiết đã vang lên.
Quả nhiên, một đám người lập tức vây lại, vây kín khu vực xung quanh Hải Yến.
"Đàn anh, đàn anh, anh thật sự là thủ khoa thành phố ạ?"
"Em ngưỡng mộ anh lắm luôn đó! Anh có thể ký tên cho em được không ạ?"
"Bài này em không biết làm, đàn anh có thể chỉ cho em được không?"
"Anh Yến, em là fan cuồng của anh, em cũng sẽ cố gắng thi vào cấp ba!"
"..."
Lần đầu tiên Hà Thanh cảm thấy bạn cùng lớp của mình thật phiền, cực kỳ phiền, siêu cấp vô cùng phiền.
Nhốn nháo như một đám...
Như một đám...
Tóm lại là một thứ gì đó rất đáng ghét.
Thật mong bọn họ có tự giác là làm phiền người khác thì nên tự động rời đi.
Hà Thanh cực kỳ kín đáo liếc mắt.
Việc tốt bị người khác đột ngột ngắt ngang, còn ồn ào náo nhiệt như vậy, Hà Thanh gần như không thể ngồi yên, thậm chí muốn trốn ra ngoài, đi đâu cũng được — nhưng lại bị Hải Yến nắm lấy một bàn tay, giữ trong lòng bàn tay xoa bóp, xoa dịu cả Hà Thanh đang nóng nảy.
Người kia vốn một tay cầm vở, một tay cầm bút, bộ dáng đang giảng bài cho người khác rất nghiêm túc, bây giờ lại chỉ còn một tay cầm bút.
Anh quay đầu nháy mắt nhướn mày với Hà Thanh, không tiếng động nói một câu:
"Đợi anh một chút nhé."
Thế mà còn bĩu môi, thêm vào một khuôn mặt vô hại, Hà Thanh quên sạch mọi cảm xúc tiêu cực, chỉ còn nhớ nụ cười và dáng vẻ "tủi thân nhỏ" của anh Yến.
Nụ cười của anh Yến với người khác chỉ là vì lịch sự, hoàn toàn khác với nụ cười dành cho cậu — Hà Thanh không thể luận ra lý do, dù sao cậu cũng cảm nhận được sự khác biệt.
Thế là vui vẻ lại quay về với cậu, rửa sạch sự nóng nảy và khó chịu vừa rồi.