Sông Trong Biển Lặng

Chương 14



Hà Thanh biết trong lớp có nhiều bạn nữ theo đuổi thần tượng, thường dùng ảnh của thần tượng làm ảnh đại diện hoặc hình nền để thể hiện tình yêu cuồng nhiệt của họ với thế giới.

Trầm ngâm một mình một lúc, Hà Thanh cảm thấy tiếp tục "tối tăm" thế này không ổn, cậu đoán mình sắp phát điên rồi.

Ừm...thần tượng à, cậu không có; người cậu ngưỡng mộ thì chỉ có mỗi anh Yến.

— Ảnh của anh ấy là phù hợp nhất.

Trong lòng ẩn chứa một chút vui sướng nhỏ bé mà người khác không thể biết, Hà Thanh mở WeChat, cố gắng mò trong vòng bạn bè của Hải Yến, tìm xem có tấm ảnh tự sướng đẹp trai nào không, lại liếc thấy dòng tin nhắn được ghim trên đầu danh sách nhấp nháy con số 5 màu đỏ.

[Con ngốc Nhan Kỳ đó.]

[Đừng nghe nó nói linh tinh.]

[Cái đồ ngốc đó đầu óc để ở thắt lưng quần.]

[Ngoại trừ em.]

[Anh không có bông hồng nhỏ nào khác.]

Hà Thanh: "...?"

Cậu đọc mà thấy mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn theo bản năng gửi một sticker vuốt lông qua, đồng thời gửi một dấu chấm hỏi.

Hải Yến trả lời rất nhanh, như thể đã chờ tin nhắn Hà Thanh nửa ngày.

[Em xem tin nhắn nó gửi cho em đi.]

[Có một video.]

[Thật đó thật đó.]

[Trong mắt anh chỉ có mỗi em thôi.]

Không có cậu...?

Hà Thanh không nhịn được thầm nói theo một câu trong lòng, rồi bật cười thành tiếng.

Khóe miệng vẫn cong lên không giảm, cậu khẽ động ngón tay, trả lời một chữ [Vâng.]

Thoát khỏi khung trò chuyện, Hà Thanh mất một lúc lâu mới tìm thấy một tài khoản có biệt danh "đàn chị Nhan Kỳ" trong đống tin nhắn bên dưới. Cậu tập trung nhìn kỹ —

[Video] Bí sử không thể bỏ qua của một tên cầm thú đội lốt người! Không xem không phải người Trung Quốc!

"..." Nếu đó thực sự là bí sử của anh Yến, cậu không muốn người khác xem đâu.

Cắm tai nghe, nhấn nút phát, Hà Thanh ngồi thẳng lưng như một đứa trẻ nhút nhát vừa bước vào trường học, chăm chú lắng nghe âm thanh bên trong.

Đầu video là giọng nữ, rất quen thuộc, mang theo chút phong thái nhanh nhẹn, chắc chắn là đàn chị Nhan Kỳ rồi.

"Chào mọi người, phóng viên Nhan Kỳ của Nam Thành TV mang đến cho các bạn tin tức độc quyền, tuyệt đối chân thật đáng tin cậy đây! Nào, đàn em Hà Thanh, xem xem "anh trai yêu dấu" nhà em rốt cuộc đang tán tỉnh yêu tinh nào đây này? Cười đến mức "ph.óng đ.ãng không kiềm nổi" như thế này —"

... Anh trai yêu dấu???

Hà Thanh vừa nhấp một ngụm nước đã bị sặc, nhưng vẫn cố gắng xem tiếp.

Tiếp theo là cảnh quay chính diện của Hải Yến, đôi mắt hơi sâu nhìn thẳng vào camera lại toát lên vẻ si tình nghiêm túc.

Hà Thanh xem đến mức mê mẩn, những đường nét khuôn mặt vốn đã khắc sâu trong đầu cậu nay lại xuất hiện trước mắt theo một cách kỳ lạ, ngoài một chút mới lạ còn xen lẫn chút thân mật không khoảng cách.

Cậu chăm chú thưởng thức một lúc lâu mới đột nhiên phản ứng lại — cảnh tượng hoàn mỹ như vậy nên được ghi lại vĩnh viễn. Cậu luống cuống tay chân tua lại, nhấn phát xem lại lần nữa.

Kết quả, Hà Thanh nghe những lời tình tứ giống như người nọ thì thầm bên tai, nhìn lúm đồng tiền nhỏ nhắn quyến rũ bên khóe miệng người kia, như bị trúng tà thuật, hồn bay phách lạc, đầu óc quay cuồng chẳng phân nổi phương hướng.

Đến khi phản ứng lại, đoạn video ngắn đã kết thúc bằng câu lẩm bẩm nhỏ nhẹ của Nhan Kỳ: "Ha ha, tớ ăn đống cơm chó này còn không được sao?"

"..." Hà Thanh bất lực đập nhẹ vào bàn, vừa tiếc nuối vừa oán trách nhìn màn hình điện thoại, như đang ngầm trách ai đó quyến rũ mà không tự biết, nhưng khóe miệng lại càng lúc càng cong lên, như quả bóng bàn nảy lên ba thước.

Tiếng động này không hề nhỏ, Chu Chu ngồi bàn trước như một con thỏ bị bầy sói kinh động, giật mình mạnh mẽ, động tác nhanh đến mức "bịch" một tiếng ném điện thoại vào hộc bàn.

Cậu ta lập tức căng thẳng nhìn xung quanh, tìm xem có chủ nhiệm phòng giáo dục nào đang đi tuần tra hành lang không, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh khiến Hà Thanh càng thêm vui vẻ.

Đột nhiên nhận ra điều gì đó, Chu Chu quay lại, gõ gõ bàn học của Hà Thanh, mang theo chút ý cảnh cáo: "Cậu, lần sau, đừng, tạo, tiếng ồn, được không."

Hà Thanh lại cúi đầu xuống, tùy ý vẫy tay tỏ vẻ mình biết rồi. Cậu đeo lại tai nghe, một lần nữa cẩn thận dùng ánh mắt vẽ lại từng đường nét trên khuôn mặt người kia, một lúc lâu sau mới lưu video lại.

Nhấc tay gõ chữ vào khung nhập: [Cảm ơn đàn chị, video rất tuyệt.]

Hy vọng sau này có thể có thêm nhiều video như vậy, muốn nhìn thấy nhiều khía cạnh khác nhau của anh Yến hơn.

Đương nhiên, câu này cậu không dám nói thẳng ra — dù sao không phải ai cũng có da mặt dày như tường thành giống Hải Yến.

Cả buổi chiều, Hà Thanh cứ ôm điện thoại cười ngây ngốc. Trong giờ học, tuy mắt cậu nhìn chằm chằm bảng đen, nhưng trong đầu toàn là nụ cười nhếch mép của Hải Yến và vẻ lười biếng ẩn hiện nơi khóe mắt anh.

Tiết ba đã đi được một nửa, thường vào lúc này, Hà Thanh đã thu dọn cặp sách chuẩn bị phắn đi rồi. Nhưng hôm nay cậu lại có chút do dự, không biết mình có nên đến khu cấp 3 tìm Hải Yến không.

Chuyện anh Yến nhà cậu lên sân khấu phát biểu, cậu đương nhiên biết rõ mồn một, chuyện quen thuộc như vậy, hoàn toàn không cần lo lắng anh ấy sẽ căng thẳng.

Nhưng mà...hội học sinh của họ chắc là có việc cần chuẩn bị nhỉ?

Hà Thanh ngẩn người suy nghĩ, một người ngoài như cậu nhiệt tình chạy tới, có phải ảnh hưởng không tốt lắm không?

Đi.

Lỡ quấy rầy các đàn anh đàn chị bàn chuyện thì sao?

Không đi.

Nhưng lại rất muốn gặp anh Yến, dù chỉ sớm hơn một tiết học.

Đi.

Nhỡ anh Yến thấy phiền, không muốn để ý đến cậu thì sao?

Không đi.

Nhưng vẫn rất nhớ, dù đã xem đi xem lại video n lần, nhưng dù sao người thật và hình ảnh trong điện thoại cũng hoàn toàn khác nhau.

...

Đệt.

Hà Thanh nhíu đôi mày kiếm lại, miệng hơi há ra, làm khẩu hình "đệt" với không khí, không biết là đang chửi ai.

Có lẽ là đang chửi chính mình lúc này không kìm nén được sự bồn chồn trong lòng.

Hoặc có lẽ là bất mãn với người lên kế hoạch diễn thuyết đã lãng phí thời gian của anh Yến một cách vô ích.

"..."

Thế là Hà Thanh lúc này chỉ có thể ngơ ngác đặt cặp sách lên đùi, khoanh tay trước ngực, ánh mắt trống rỗng, lạnh lùng, cô đơn và buồn bã.

Từng giây từng phút trôi qua trong hư vô, không biết tiết ba đã kết thúc từ lúc nào, tiếng chuông hết tiết đột nhiên vang lên bên tai khiến Hà Thanh đang hồn bay phách lạc giật mình suýt mất hồn.

Cậu đột ngột đứng dậy, vô tình va vào bàn mình, khiến ghế của Chu Chu ngồi bàn trước lắc lư hai cái.

"... Sao đấy anh bạn?" Chu Chu suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đưa cho cậu một tờ bài tập của tiết phụ đạo thứ tư. "Sao nóng nảy vậy? Hôm nay không đi tìm anh Yến à?"

Hà Thanh nhận lấy tờ giấy, không thèm liếc mắt lần thứ hai, trực tiếp vò lại nhét vào ngăn bàn.

Cậu đối diện với ánh mắt hơi nghi ngờ của Chu Chu, không biểu cảm gật đầu, đột nhiên lại dừng lại, đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc mái trên đỉnh đầu, đổi thành lắc đầu.

"???"

Là một thành viên của ban tuyên truyền hội học sinh khối cấp 2, Chu Chu cũng có chút hiểu biết về đại hội động viên — cậu hiểu được ngôn ngữ cơ thể của Hà Thanh, nhưng lại tỏ vẻ khó hiểu, một mình ngây người ra ở đây thì giải quyết được chuyện gì?

Trẻ con bây giờ sao lại không biết linh hoạt ứng biến vậy?

"Erm...tớ nói này, hay là cậu gửi tin nhắn hỏi anh Yến xem sao?

"Nếu không yên tâm, thì cứ đi xem thử đi."

"Cứ do dự ở đây, cậu không thấy tiếc sao?"

"Dù sao...cũng mất ''rất nhiều'' thời gian ở một chỗ với anh Yến đó."

Chu Chu nói một cách thấm thía. Những lời này, thực ra cậu ta không có lập trường để nói, nhưng thấy đối phương rơi vào cảnh khó xử như vậy, cậu ta vẫn không đành lòng.

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

...Đúng rồi.

Anh Yến sắp thi đại học rồi, có lẽ sẽ rời khỏi Nam Thành.

— Vậy nên đúng là không còn nhiều thời gian nữa.

Hà Thanh hơi mở to mắt, cậu thấy lời nói của Chu Chu không có gì sai cả.

Cậu vẫn muốn dính lấy anh Yến.

Hà Thanh do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định lấy điện thoại trong túi ra. Cậu mở WeChat, chuẩn bị gửi tin nhắn cho tài khoản "anh Yến" được ghim lên đầu danh sách, điện thoại lại bất ngờ "tít tít tít" vang lên mấy tiếng liên tiếp, biểu tượng hiện màu đỏ.

Chỉ cần liếc qua, tim cậu đã đập nhanh hơn hẳn.

[Bao lì xì] Nhóc con nhà anh đâu rồi? Chạy đi đâu mất rồi?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com